Hơn 9 giờ sáng thứ bảy, Lục Nịnh đã đi ra khỏi cửa. Lương Túc đã nói, trễ hẹn không chờ. Thật vất vả mới có cơ hội, cô không thể để vụt mất.
Lục Nịnh đứng dưới cây lớn cách cửa trường không xa, tầm nhìn trước mặt trống trải, có thể quan sát mọi người, xe đến xe đi.
Tuy là cuối tuần, nhưng trường trung học thành phố cũng không vắng vẻ. Lớp 11, 12 đã bắt đầu sắp xếp học bù. Kỳ thi tuyển sinh vào đại học trọng điểm không chỉ dựa vào trường học, còn phải có thiên phú và chăm chỉ của học sinh.
“Meo ~” ( Cô muốn đi gặp chị ấy sao? )
Lục Nịnh ngước mắt, một con mèo đen ngồi xổm trên nhánh cây. Cành cây kia đã khô héo nên cô có chút lo lắng, mèo đen có thể sẽ vì thân hình nặng mà rơi xuống. Nhưng nhìn một hồi, nhánh cây không có chút đung đưa, xem ra nói thân mèo uyển chuyển nhẹ nhàng là có căn cứ.
[ Đúng vậy. ]
“Meo ~” ( mèo cũng muốn đi. )
[ Mày là mèo, nơi đó không cho động vật đi vào. ]. Một lát sau lại nói:
[ Có điều nếu đã thích người ta, tại sao lúc trước lại coi thường?]
“Meo ~” ( hừ, đừng tưởng rằng mèo không biết, con người đều lương thiện rồi thay đổi. Mèo nếu cũng giống như đám ngu ngốc kia lúc nào cũng dính người, cô ấy sẽ không để ý mèo. )
Ồ, không tồi, con mèo này đem ham muốn tiết chế rất thành thạo. Nếu không phải sau khi xem qua quốc gia không có con gì thành tinh, cô nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.