🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy người đi xa, Lục Nịnh tiến lên kéo kéo chú chó màu đen phía dưới:

“Tao cởi dây thừng cho mày, mày đừng chạy, tao mang mày đi tìm chủ nhân, được không?”

“Gâu ~” ( cảm ơn người tốt, ư ư ~ )

Lai Phúc thu hồi khí thế hung hăng, đưa mũi ngửi ngửi, nhìn xem đây là đứa xui xẻo nào.

“Gâu ~” ( may mà Nịnh Nịnh đi ngang qua, nếu không thì bạn đã toi đời rồi. )

Lai Phúc vừa nói một câu, lại làm chó đen nhớ lại vừa rồi suýt nữa bị giết, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.

“Lai Phúc!” Lục Nịnh nhìn con chó khờ khạo nhà mình, ngăn nó tiếp tục nói.

“Không có việc gì a, đợi lát nữa mang mày đi tìm chủ nhân. Có hắn bảo vệ mày, sau này sẽ không sợ nữa.”

“Gâu ~” ( Vân Vân đối với gâu rất tốt. Con người yên tâm, cô ấy sẽ báo đáp chị. )

“Tao chỉ hy vọng, chủ nhân của mày sẽ tìm được mày, nếu không mày cũng chỉ có thể trở thành chó lang thang.”

Chủ nhân nuôi chó là thú tiêu khiển, cũng không để ý đến chó nhiều lắm, cho dù chó bị bắt đi, cũng không tính toán đi tìm, cho nên số lượng chó lang thang mới nhiều như vậy.

Rất nhiều người nuôi chó để chó tự mình chạy, đều là không tìm thấy đường về nhà nên cuối cùng chỉ có thể lang thang.

“Gâu u u ~” ( Không đâu, không đâu. Vân Vân nói gâu là mạng của cô ấy, cô ấy sẽ tìm gâu. )

“Được được được, chủ nhân của mày sẽ tìm mày, sẽ tìm mày mà.” Mới vừa trải qua kiếp nạn sống chết, Lục Nịnh cũng không muốn hù dọa nó, để nó suy nghĩ tiêu cực.

“Dây thừng trói quá chặt, mày kéo một chút.”

Đợi chó đen có thể đi lại bình thường, Lục Nịnh đem một đầu dây dắt chó khác đeo lên cổ cho nó, cứ như vậy dắt hai con chó rời đi.

“Đây là chó của tao, tên là Lai Phúc, tao là Nịnh Nịnh, mày tên là gì?”

“Gâu ~” ( Gâu tên là Bánh Gạo Nếp, Vân Vân thích gọi bé Nếp cưng. )

“Được, chúng ta đi thôi. Mày nhớ mày ở đâu không?” Lục Nịnh không ôm hy vọng hỏi.

“Gâu gâu ~” Bánh Gạo Nếp có chút áy náy nói: ( gâu không biết… )

“Đi đi, mang mày tới Cục Cảnh sát, xem có thể tìm được chủ nhân mày không. Nếu không được chỉ có thể dán thông báo tìm chó.”

Lục Nịnh cũng không mong đợi Bánh Gạo Nếp có thể nhớ rõ đường về nhà, bọn trộm chó đều sẽ mang chó đến nơi rất xa để ra tay, Bánh Gạo Nếp không nhớ được cũng bình thường.

“Lai Phúc, bây giờ không đi mua táo nữa được không?” Lục Nịnh thương lượng hỏi.

“Gâu~” ( đồng ý, trước tiên đưa Bánh Gạo Nếp đi tìm chủ nhân. )

“Ngoan quá.”

Vì nơi đây dân cư sinh sống nên kinh tế phát triển, Cục Công an thành phố Dung cũng ở gần đây.

Lai Phúc cả đoạn đường đi cứ cọ cọ bên người, Bánh Gạo nếp giống như có thể hiểu rõ đối phương đang an ủi mình, trong lòng cũng không sợ hãi nữa.

Thời điểm chuẩn bị qua đường, phía bên kia xa xa thấy một chiếc xe cảnh sát đang tiến tới. Lục Nịnh cảm thấy, hẳn không phải là trùng hợp như vậy chứ.

Không nghĩ tới xe cảnh sát thật sự dừng lại ở cách đó không xa.

Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp lập tức chạy tới, một đôi giày cao cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cô ấy.

Bánh Gạo Nếp nhìn thấy cô gái, vô cùng kích động, sắp thoát khỏi dây dắt, sau lại nhớ một đầu dây khác là Lai Phúc, ngay lập tức kiềm chế sự cao hứng mà đứng tại chỗ chờ đợi. Nhưng cái đuôi to khỏe màu đen trái phải lắc lư rất mạnh, thể hiện sự vui vẻ.

“Gâu uu ~” ( Vân Vân tới tìm bé Nếp cưng. Nịnh Nịnh, Lai Phúc các người xem, đây là chủ nhân của gâu. )

[ Ừ, nhìn rất đẹp~ ]

“Huhu, bé Nếp cưng, chị cuối cùng cũng tìm được em, cuối cùng cũng tìm được em. Em thật sự làm chị sợ muốn chết.”

Cô gái không màng bùn đất trên người Bánh Gạo Nếp, kích động ôm lấy nó, cuối cùng cũng buông xuống được lo lắng, sợ hãi trong lòng mà khóc đến nước mũi đều chảy ra.

Lục Nịnh thấy cô gái kích động như vậy, khóc đến nổi mặc kệ hình tượng, xem ra Bánh Gạo Nếp nói không sai, chủ nhân nó thật sự rất yêu nó.

Cảnh sát trong xe cũng chạy lại, còn có bóng dáng mà Lục Nịnh quen thuộc.

“Yo, cảnh sát Lương, được cử đến sao?” Lục Nịnh lên tiếng gọi.

“Không có, tới hỗ trợ.” Lương Túc liếc mắt một cái liền thấy đối phương đang trêu chọc, bình tĩnh nói.

“Đây là quen biết sao?” Cảnh sát Tôn Khang Thắng hỏi.

“Bạn của vụ án trước kia, học sinh trường trung học thành phố Dung.” Lương Túc nói.

“À, thì ra là thế.”

Các cảnh sát cùng cô đi theo định vị tìm mất mấy tiếng, thiếu chút nữa không còn hy vọng, nhưng hiện tại cũng đã tìm được rồi.

Thấy chủ nhân Bánh Gạo Nếp vẫn còn khóc, biết cô ấy hiện tại cần được giải tỏa, bèn để cô ấy khóc một trận.

“Bạn học, tôi muốn hỏi một chút, chó này em tìm được ở đâu?” Cảnh sát điều tra thời gian chó bị trộm, kẻ trộm chó có âm mưu đã chuyên môn đi tìm hiểu phạm vi, chỉ cần tra một lát liền phát hiện ra khu vực cần theo dõi.

Cũng may trên người chó có định vị, bọn họ đi một đoạn rất xa, cuối cùng mới tìm được nơi này.

“Phía trước khu đất kia, có một cái xe bán thịt chó.”

Lục Nịnh chưa nói xong, cô gái đang khóc bên cạnh nghe được lời này, lảo đảo một cái ngồi xổm dưới đất, càng nghĩ mà sợ ôm lấy chó nhà mình.

“Cảm ơn bạn học, thật sự cảm ơn bạn.” Chủ nhân Bánh Gạo Nếp nghẹn ngào nói.

“Em mua con chó này sao?” Một cảnh sát trong đó hỏi.

Bọn họ tiếp nhận nhiều vụ mất chó, nhưng chỉ một số ít tìm được. Hơn nữa những kẻ trộm chó không có khả năng vô cớ để cho người khác mang chó đi, chỉ có thể dùng tiền mua.

“Không phải. Em mang chó của mình hù dọa bọn họ.” Lục Nịnh nói thẳng.

Các cảnh sát trong nháy mắt im bặt. Trắng trợn táo bạo nói lấy chó dọa người, bọn họ chưa nghe qua bao giờ, chưa nghe qua bao giờ nha.

“Khụ, cái này, haha” Tôn Khang Thắng cũng không biết phải hỏi cái gì tiếp.

Lương Túc: “Em làm thế nào biết chó là bọn họ trộm?”

Lục Nịnh: “Dùng mắt nha. Gã đàn ông kia lôi thôi lếch thếch, trên người mặc áo ba lỗ và quần xà lỏn mười mấy đồng. Không cần nghĩ cũng biết hắn nuôi không nổi chú chó nhu hòa như nước này.”

Tôn Khang Thắng đứng một bên khuyên bảo: “Bạn học nhỏ, về sau đừng đem chó dọa người. Nếu thật sự làm người khác bị thương, chó của em sẽ bị mang đi.”

“Đã biết ạ. Em sẽ dạy tốt chó của mình, nhưng nếu em không để Lai Phúc đi dọa hắn, dựa theo cái giá trên trời của tên kia, em sẽ không mua nổi. Chờ các người đến, chính là tìm được xác chó.”

Không phải do đặc thù đối xử của thế giới này, nếu là ở Tu chân giới, không cần Lai Phúc dọa, cô sẽ chính mình giải quyết tên trộm kia.

Lương Túc: “Nếu tên trộm chó kia không sợ uy hiếp, em sẽ rất nguy hiểm, có biết không?”

Nếu sống bằng nghề trộm chó thì bọn họ cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì. Lục Nịnh lỗ mãng tiến lên, có thể dễ dàng bị thương.

Lục Nịnh vỗ vỗ đầu chó Lai Phúc: “Cảnh sát Lương, không phải ai cũng giống như chú: thân thủ mạnh mẽ. Tên trộm kia gầy yếu vô lực, với thân hình này của Lai Phúc, cắn cũng có thể cắn chết hắn.”

Đối tính cách không nghe khuyên bảo này của Lục Nịnh, Lương Túc có chút đau đầu: “Nếu hắn có dao...”

“Cảnh sát Lương, không có nếu như. Hiện tại Lai Phúc đã đem hắn dọa chạy, cháu về sau sẽ chú ý.” Lục Nịnh biết chú cảnh sát là vì an toàn của cô mà suy nghĩ, nhưng cô biết, lấy thân thủ của mình thì cũng sẽ không sợ tên trộm kia.

Bây giờ điều quan trọng nhất chính là, bắt lấy tên trộm kia, tránh cho càng nhiều chó phải chịu thương tổn.

“Đúng rồi, cái xe bán hàng kia, em đã quay video lại. Bây giờ các người đi bắt bà ta, hẳn là chưa có đi xa.” Lúc đó Lục Nịnh là không biện pháp nên đã để chủ quán chạy mất, nhưng bây giờ không phải đã có cảnh sát sao.

“Còn có, biển số xe của tên trộm chó kia là Dung-A1438, chạy về hướng đường Trung Hưng.” Lục Nịnh tiếp tục cung cấp tin tức.

Lục Nịnh quay video rất đầy đủ, đồ vật bày trên xe rất rõ ràng, khuôn mặt của người bán hàng rong cũng rõ ràng, khiến bọn họ dễ dàng đi bắt người.

Tôn Khang Thắng: “Lương đội, bọn tôi đi trước, phiền anh đưa bọn họ về cục.”

Lần này đến có hai chiếc xe cảnh sát, vừa hay có thể tách ra hành động.

Lương Túc đồng ý.

“Đi thôi, bạn học Lục Nịnh. Chúng ta cùng nhau đến cục cảnh sát một chuyến.”

“Cháu cũng phải đi sao?” Lục Nịnh tưởng rằng cảnh sát tới rồi, chủ nhân của chó cũng tìm được rồi, cô có thể công thành rút lui.

“Yêu cầu em phối hợp ghi chép đơn giản, sau này liên quan đến tố tụng, có thể làm chứng cứ quan trọng.”

“Vậy thì đi thôi.” Có thể khiến kẻ trộm chó chịu phạt, cô tình nguyện giúp đỡ.

Đợi chủ nhân Bánh Gạo Nếp thu xếp tốt tâm tình, ba người hai chó mới đi đến xe cảnh sát.

“Cảm ơn bạn nha bạn học, hôm nay thật sự cảm ơn bạn.” Chủ nhân Bánh Gạo Nếp tên Y Vân, bởi vì mất đi Bánh Gạo Nếp, lớp cũng không đến, trực tiếp đi tìm chó.

“Không có việc gì, chị đã nói rất nhiều câu cảm ơn.”

Y Vân tâm tình vẫn chưa hồi phục, nếu không phải Bánh Gạo Nếp quá nặng, đoán chừng cô ấy đã muốn ôm đi.

Dây dắt chó ở trong tay Lục Nịnh nên bước chân Y Vân gắt gao đi theo Bánh Gạo Nếp. Lục Nịnh bèn đưa dây cho Y Vân dắt, khiến cô ấy yên tâm hơn một chút.

Đến nỗi Lai Phúc bị thay đổi người dẫn, cũng không để ý. Huống hồ Lục Nịnh vẫn bên cạnh, nó càng không sợ.

“Cảm ơn, chị thật sự sợ nó lại chạy lạc.” Y Vân cảm kích nói.

Lục Nịnh xua xua tay, tỏ vẻ không có việc gì.

Mở cửa ghế sau, Lục Nịnh giả vờ hỏi Lương Túc: “Hai đứa nó có thể lên xe sao?”

“Người rơi xuống hố phân cũng từng ngồi qua, hai con chó thì sợ cái gì.”

“......” Nháy mắt không muốn ngồi nữa thì phải làm sao bây giờ.

Hai con chó lớn đã chiếm một vị trí. Lục Nịnh không cùng Y Vân tranh ghế sau nên đi lên ghế phụ.

Trên đường, bộ đàm truyền đến âm thành hai vị cảnh sát vừa rồi, nói người bán hàng rong đã bị khống chế, một lát nữa sẽ đến cục cảnh sát.

Một lát sau lại có một thanh âm truyền đến, nói tên trộm chó bởi vì mất khống chế khi chạy xe, đụng phải hàng rào bảo hộ, đã được đưa vào bệnh viện.

Lương Túc nghe xong, nhìn thoáng qua Lục Nịnh, hắn cảm thấy cô bé này giống như đoán được kết quả của tên trộm chó.

“Cảnh sát Lương, ngài có việc gì sao?” Lục Nịnh giả vờ không hiểu Lương Túc đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên, lễ phép hỏi.

Lương Túc: “Không có việc gì.”

“Báo ứng, thật sự là báo ứng. Quả nhiên người làm trời xem, tốt nhất là té chết.” Y Vân tìm được chó oán hận nói.

Lục Nịnh gật đầu đồng ý: “Cái tên kia tốc độ lái xe rất nhanh, không chết thì cũng nửa tàn.”

Đều là người nuôi chó, đối với trộm chó hận đến chết cũng có nguyên do. Lương Túc ở một bên nghe, im lặng không lên tiếng.

Sau khi dừng xe trước cục cảnh sát, Lương Túc giao hai người hai chó cho một cảnh sát khác liền rời đi. Người ra ngoài đều trở về, nên không cần anh hỗ trợ.

Bởi vì muốn hủy bản án, nên bọn cô còn phải chờ một lát.

Thời gian này, cha mẹ Y Vân cũng chạy tới. Nhìn chú chó Labrador màu đen ngoan ngoãn nằm trên đất, lập tức chạy lên. Hai vị một người sờ đầu một người sờ thân thể, trong miệng lẩm bẩm.

“Bé Nếp cưng của chúng ta, mày chịu khổ rồi.”

“Thật may tìm về được, mạng của tao cũng lạc theo mày rồi.”

Y Vân giải thích với cha mẹ, là Lục Nịnh nhặt được chó, hai ông bà liền chạy lại, liên tục nói lời cảm tạ.

Lục Nịnh thu được ám hiệu của Y Vân, liền cam chịu nhịn xuống.

Hai người tóc có chút rối, trên mặt đều là mồ hôi, đoán chừng nghe được tin tức liền lập tức chạy tới. Xem ra Bánh Gạo Nếp nói là sự thật, nó là sinh mạng của chủ nhân.

Cũng chính vì nguyên nhân là thế, mới nói trộm chó đáng chết.

Bảo bối trên đầu quả tim của người khác sao có thể trở thành đồ ăn trong mâm của anh được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.