Trước khi về nhà trước, Lục Nịnh mang đi Lai Phúc mua cơm. Bởi vì nghĩ sẽ về muộn nên cô đã nói ba mẹ không cần chừa cơm cho mình.
Dù sao bên cạnh là trường học, không thiếu nhất chính là đồ ăn.
Cơm nước xong thì bắt đầu làm bài tập. Mặc kệ lúc trước ở Tu chân giới địa vị cao thế nào, thì bây giờ cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba. Thân là học sinh, làm bài tập là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nghỉ hai ngày nên bài tập về nhà có chút nhiều. Lúc này cô liền có chút hâm mộ Lai Phúc. Không lo ăn không lo uống, có người nuôi có người dẫn đi chơi, quá hạnh phúc.
Khả năng ánh mặt Lục Nịnh có chút rõ ràng, cho nên Lai Phúc chạy tới, ngồi xổm xuống.
“Gâu ~” ( Nịnh Nịnh, chị nhìn Lai Phúc làm gì đấy? )
“Tao phát hiện, tao càng ngày càng thích mày.” Xoa xoa đầu chó của Lai Phúc, Lục Nịnh cười nói.
“Gâu gâu ~” Đầu to của Lai Phúc đặt lên đùi Lục Nịnh, làm nũng nói:
( Lai Phúc cũng thích Nịnh Nịnh ~ )
“Được được không cần làm nũng. Tao phải làm bài tập. Mày tự mình chơi đi. Nếu không thì gọi bạn mèo của mày tới chơi cùng.”
Lục Nịnh nhanh chóng đuổi Lai Phúc đi. Nếu không mãi mê vuốt v e thì sẽ mất thời gian, đến lúc đó không biết phải gào đến vài giờ mới có thể làm xong.
Lai Phúc biết Nịnh Nịnh còn chuyện quan trọng phải làm, cho nên cũng ngoan đưa lưng ghé về phía cửa, chuyên chú nhìn dưới đèn bàn của Lục Nịnh.
Đến nỗi bảo nó mời bạn qua đây chơi để giống như có người trong nhà. Nhưng cho dù không ai chơi với nó, nó cũng không mong rằng bạn bè sẽ đến đây. Nó thích cùng Lục Nịnh ở cùng nhau, cho dù cái gì cũng không làm nhưng vẫn nguyện ý nhìn như vậy.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng thì trước 22 giờ cũng đã làm xong bài tập.
Lục Nịnh duỗi người, nhìn xuống đã thấy Lai Phúc đã ngủ say. Bình thường thấy cô động đậy đã nhảy lên người cô, bây giờ lại ngủ say như thế, xem ra hôm nay chơi rất mệt.
Ngày hôm sau, vẫn là Lai Phúc tinh thần tràn đầy đánh thức Lục Nịnh.
“Tao biết rồi, đừng sủa.”
Lục Nịnh không dám ngủ nướng, nếu không Lai Phúc sẽ luôn ở mép giường sủa không ngừng, đến khi nào cô đứng dậy.
---
6 giờ thức dậy, 6.30 đến trường học. Lại là một ngày thứ hai bận rộn.
Tới giờ giải lao, không có không khí khẩn trương như đang sắp vào thi đại học. Tốp năm tốp ba bạn học tụm lại cùng nhau thảo luận hoạt động cuối tuần.
“Cả hai ngày cuối tuần tớ đều đi nghe thầy giảng về các mẹo nhỏ trong viết luận. Thầy thực sự rất giỏi, nhưng nhiều kiến thức quá, tớ không nhớ hết được.”
Lục Nịnh tuy không phải kiểu người mê mải hòa vào những câu chuyện sôi nổi, nhưng cô cũng không hẳn là nội tâm hay lầm lì. Đối với cô, mọi thứ thường trôi qua một cách rất bình thản, không mấy quan trọng. Khi có người tìm đến trò chuyện, cô sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ. Ngược lại, nếu chẳng ai chủ động, cô vui vẻ chìm đắm trong những bài tập của mình, tự thấy mọi thứ đều ổn.
Chính vì thế, hầu hết thời gian đều là Chương Thư Vận tìm đến cô, kể những câu chuyện nhỏ trong ngày để cả hai cùng trao đổi.
“Nghe xong nhiều như vậy, hẳn sau này cậu sẽ viết tốt hơn rất nhiều.”
Lục Nịnh mỉm cười nói với Chương Thư Vận. Ngồi cùng bàn lâu nay, cô biết bạn mình rất thích viết lách, thậm chí đôi lúc còn tranh thủ viết trong các tiết học phụ.
Cho nên tuy rằng cô ấy nói như vậy, nhưng Lục Nịnh biết kỳ thật cô tham gia khóa viết, trong lòng rất vui sướng.
“Ha ha ha, tớ cũng cảm thấy thế. Vậy còn cậu, cuối tuần thế nào?”
Lục Nịnh nói qua một chút dẫn chó đi công viên thú cưng chơi.
“Oa, cậu còn nuôi chó sao?” Ngồi cùng bàn lâu như vậy, Lục Nịnh rất ít khi nói đến việc trong nhà, hai người nhiều nhất chính là thảo luận học tập, hoặc là Chương Thư Vận tự mình tìm đề tài.
“Cũng không hẳn là tớ nuôi. Ba tớ mang về, nhưng hiện tại trong nhà bận rộn. Buổi tối nó ở cùng với tớ, hằng ngày tớ mang nó đi ra ngoài chơi.” Nói đến Lai Phúc, Lục Nịnh liền nói nhiều.
“Cậu nhất định là rất thích chó của mình.” Lục Nịnh nói chuyện giọng điệu đều lộ ra vui vẻ, Chương Thư Vận liền biết chó đối với Lục Nịnh rất quan trọng.
“Đúng vậy. Tớ rất thích nó, nó là người nhà của tớ.” Tiểu bảo bối tri kỷ như vậy, làm sao có thể không thích được.
Bởi những trải nghiệm từ Tu chân giới, tính cách của Lục Nịnh đã có sự thay đổi rất lớn. Điều rõ ràng nhất là cô trở nên cảnh giác mạnh mẽ hơn với con người xung quanh, không dễ dàng thân mật hay chia sẻ quá sâu sắc. Điều này không hề vô lý, vì trong thế giới khốc liệt ấy, phản bội và thậm chí giết người để đoạt tài vật thường đến từ những người mà cô từng tin tưởng nhất. Dù ở hiện đại, những tình huống như vậy hiếm khi xảy ra, nhưng thói quen đã hình thành thì khó mà thay đổi được.
Mà động vật, là thứ có thể làm cô buông lỏng sự đề phòng. Cho nên rất nhiều thời điểm, không phải Lục Nịnh quái gở không muốn nói chuyện phiếm với mọi người, mà là cô đã đem lời trong lòng nói cùng các con vật hết rồi.
Cô đối động vật có tín nhiệm tuyệt đối, hơn nữa cũng tin tưởng trên thế giới này, không có người thứ hai có thể cùng động vật liên kết. Cho nên cô cũng không sợ bí mật bị lộ ra ngoài.
“Vậy chó của cậu có ồn ào không? Thời điểm cậu nghỉ ngơi có đi làm phiền sao?” Chương Thư Vận hỏi.
“Không đâu. Kỳ thật tớ nghỉ ngơi, thì nó cũng đi theo nghỉ ngơi, sẽ không tự mình ra ngoài chơi.”
Nghĩ như vậy mới phát hiện thời gian Lai Phúc làm việc và nghỉ ngơi, cơ hồ đồng bộ với cô.
“Thật thần kỳ. Rất hiểu chuyện nha.”
Chương Thư Vận thấy trên mạng rất nhiều người nói, nuôi một con chó giống như nuôi một đứa bé. Trừ việc không biết nói, mặt khác đều sẽ giống nhau. Hiện tại nghe Lục Nịnh nói như vậy, dường như thấy chó càng săn sóc người.
Sau khi câu chuyện về chú chó kết thúc, Chương Thư Vận đổi chủ đề một cách hào hứng, “À, đúng rồi, hôm nay lão Ban xin nghỉ, buổi chiều có tiết thể dục, chúng ta cuối cùng cũng được ra sân!”
Trường trung học thành phố Dung là trường cấp ba trọng điểm. Không chỉ có đội ngũ giáo viên hùng hậu mà còn nổi tiếng với lịch học chặt chẽ.
Rõ nhất chính là, tiết phụ, nếu giáo viên môn chính yêu cầu có thể lấy tiết giảng bài.
Lớp 10 còn đỡ, ít nhất một tuần có thể học một tiết. Lớp 11, 12, nửa tháng có thể học một lần đã không tồi.
Trước kia cũng có học sinh kiến nghị tiết thể dục là dùng để rèn luyện, hi vọng không cần bị chiếm dụng.
Sau đó trường học liền sắp xếp thể dục buổi sáng mỗi ngày đổi thành chạy bộ. Như vậy mới gọi là rèn luyện.
Quả nhiên, đạo cao một thước ma cao một trượng.
Lớp Lục Nịnh có 2 tiết thể dục, bây giờ chỉ học một tiết. Hôm nay chủ nhiệm lớp xin nghỉ, lão sư các môn chính còn có khác lớp khác, cho nên tỷ lệ bọn cô có thể học thể dục là rất cao.
"Giờ thể dục cũng chỉ là chạy bộ thôi, nhưng cậu khỏe quá, lần nào cũng kiên trì chạy hết mà không bỏ cuộc, vì sao lại thích như vậy?”
Đừng nghĩ rằng tiết thể dục là tự do hoạt động. Giáo viên sẽ sắp xếp bài chạy tập thể trước, sau đó rèn luyện một hồi, mới cho tự do hoạt động.
Mà Chương Thư Vận chạy 400m đều dẫn đầu, tiết thể dục nếu nghỉ, không phải buồn lắm sao.
“Chỉ cần có thể học thể dục, chạy bộ tính là gì. Ai muốn cả ngày đều ngốc trong phòng học đâu. Đương nhiên, cậu là ngoại lệ, trừ lúc đi WC, tớ liền không thấy cậu đứng dậy mấy lần.”
Chương Thư Vận đếm chương trình học kế tiếp, còn hai tiết là tan học. Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục. Ai da, thật mãn nguyện.
Giữa trưa, sau khi Lục Nịnh ở căn tin trường ăn uống xong, thì về nhà nghỉ ngơi. Đây là chính là lý do tiên thuê nhà cạnh trường vẫn cứ cao không thấp. Đối với học sinh thật sự tiết kiệm được kha khá thời gian vào học.
Thời gian đi học buổi chiều là 14:30, khoảng chừng 2 tiếng rưỡi nghỉ trưa cho nên Lục Nịnh tính đi ngủ.
Khi Lục Nịnh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì ở ban công truyền đến âm thanh thảm thiết của mèo, làm cô lập tức tỉnh ngủ.
Bởi vì hằng ngày nuôi nấng đám mèo hoang, cho nên cô đối đám mèo tương đối quen thuộc. Nếu không phải gặp được đại sự đặc biệt gì, thanh âm sẽ không đau khổ như vậy.
Lục Nịnh đứng dậy, Lai Phúc ở mép giường cũng đi theo, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Gâu Ô ~” ( Nịnh Nịnh ~ )
“Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Không đợi Lục Nịnh tới cửa, một con mèo đen liền chạy vào ban công trước, nó chính là mèo lão đại.
“Meo meo ~” Mèo biểu tình nôn nóng. Sau khi từ ban công tiến vào, trực tiếp chạy đến bên người Lục Nịnh.
( Nịnh Nịnh, chị giúp giúp mèo~ )
“Mày nói đi. Tao có thể giúp nhất định sẽ giúp.”
Mèo đen là rất có lòng tự trọng. Hằng ngày Lục Nịnh nuôi nấng, nó đều không xuất hiện. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nó sẽ không cầu cô giúp.
“Meo meo~” Nếu không phải bởi vì Lục Nịnh từng hứa rằng, có việc gì có thể tới tìm cô, mèo đen cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mèo con chết đi.
( mèo con bị quăng ngã, sắp chết rồi. Chị mau cứu nó. )
Nghe được là có vấn đề là mèo con, Lục Nịnh đoán bọn nó hẳn là gặp phải người ngược đãi mèo. Vào phòng cầm tiền thưởng lần trước Lương Túc đưa cùng với một bộ quần áo cũ. Để Lai Phúc ở lại trong nhà, liền theo mèo đen rời đi.
“Nhanh lên, mày dẫn tao qua đó.”
Lục Nịnh ở trên đường, hỏi mèo đen mấy vấn đề. Biết được một con mèo hoang mẹ một tuần trước tiền sinh một con mèo con. Hiện tại mèo con đều có thể bò, liền bò tới nơi có người. Người trưởng thành trên đường không để ý tới mèo con, nhưng nó lại bị một bé trai bắt lấy.
Thời điểm mèo mẹ chạy tới tìm, chính là nhìn thấy được mèo con bị bé trai giơ lên đỉnh đầu, dùng sức ném xuống đất, hơn nữa còn đạp mấy phát.
Mèo mẹ biết đánh không lại con người nên chạy đến nhe răng dọa bé trai kia lui về phía sau vài bước, sau đó gặm cổ mèo con rời đi. Nhưng là bởi vì bị ném quá nghiêm trọng, thời điểm trở lại ổ, mèo con đã không còn hô hấp. Mèo mẹ không chịu nổi trơ mắt nhìn đứa trẻ nhà mình chết, tiếng kêu thê lương, gọi mèo đen đến đây.
Mèo đen nhớ tới Lục Nịnh, nhanh chóng chạy đi tìm được nhà Lục Nịnh, liền nghĩ có thể cứu mèo con được không.
Lục Nịnh nghe xong, cũng đã tới nơi mèo mẹ và mèo con sinh hoạt.
Ổ mèo giấu ở một tối góc, hằng ngày cũng ít người ra vào, cho nên mèo mẹ mới đem mèo con về đây.
Mèo mẹ đang liếm lông mèo con, giống như muốn dùng cách này để cứu mèo con.
Lục Nịnh biết tình huống hiện tại nguy hiểm, cô chỉ có thể đưa mèo con đi bệnh viện. Một mình cô không có cách nào có thể cứu mèo con này.
Cho nên cô nói với mèo mẹ đang đắm chìm trong đau khổ mà nói:
“Tao không thể cứu mèo con nhưng tao có thể tìm người đến cứu, mày có thể để tao đem nó đi không? Nếu không thời gian càng lâu, càng thật sự không có biện pháp.”
Mèo mẹ là một con mèo li hoa, bộ dáng rất đẹp. Bởi vì mang thai nên không tìm được đồ ăn, nên cũng tiếp nhận Lục Nịnh vài lần ăn uống. Vì thế mèo mẹ vẫn tương đối tin tưởng Lục Nịnh.
Nghe được Lục Nịnh có biện pháp, nó liền muốn ngậm mèo con ra.
Lục Nịnh thấy động tác này của nó, nhanh ngăn lại. Dựa theo mèo đen thuật lại, mèo con bị người từ chỗ cao ném xuống, thân thể hẳn là bị gãy xương. Nếu để mèo mẹ ngậm ra tới, khả năng nặng càng thêm nặng, cho nên cô trực tiếp tiến lên, đem quần áo cũ trải mấy lớp, sau đó cẩn thận đem mèo con đặt vào.
“Tao sẽ tận lực tìm người cứu mèo con, mày chờ tin tức của tao.”
“Meo ~” Mèo mẹ nhìn bóng dáng đi xa của Lục Nịnh. Ở lại canh giữ ổ, đã có một đứa vì chạy loạn mà bị con người làm hại, những con mèo còn lại càng cần nó bảo vệ, cho nên nó không thể đi theo.
Lục Nịnh bước nhanh về phía trước, mà mèo đen lại chạy chậm theo ở phía bên cạnh.
“Mèo cũng đi theo sao?”
“Meo ~” ( mèo không yên tâm, nên mèo chạy đến xem. )
“Được. Vậy mày đừng chạy loạn, đi theo bên cạnh tao.”
Mèo đen là mèo lão đại, đối với đám mèo hoang rất có ý thức trách nhiệm, cho nên Lục Nịnh cũng không đuổi đi nó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.