Trên đường, thực ra cũng có phòng cảnh vụ, nhưng họ không phụ trách xử lý những vụ việc như thế này. Vì vậy, Lục Nịnh quyết định đến cục cảnh sát thành phố Dung, nơi cô cảm thấy quen thuộc hơn.
Khi đến cổng lớn, cô tình cờ gặp Tôn Khang Thắng—vị cảnh sát từng xử lý vụ trộm tại Nhu Mễ Đoàn trước đó. Hình ảnh nữ sinh gan dạ dùng chó để hù dọa trộm đã để lại trong anh một ấn tượng khó quên.
"Lục Nịnh, học sinh trường kia hả? Đến cục cảnh sát làm gì thế?" Tôn Khang Thắng hỏi, vẻ ngạc nhiên.
"Tôn cảnh sát, chào anh. Tôi đến để giúp chú mèo này tìm chủ nhân." Lục Nịnh trả lời, chỉ vào An Nhạc đang đu bám trên người cô.
Tôn Khang Thắng thoáng lúng túng: "Chuyện này... chúng tôi không phụ trách tìm chủ nhân cho thú cưng."
Nếu là trẻ em lạc đường, cảnh sát còn có thể hỏi thông tin gia đình để đưa về. Nhưng với thú cưng, vừa không thể giao tiếp, vừa không rõ nguồn gốc, nhiều con còn bị vứt bỏ. Vì thế, cảnh sát không thể dồn quá nhiều nguồn lực để xử lý.
“Tôi hiểu, nhưng con mèo này có giá trị ít nhất sáu con số. Không phải ai cũng nuôi được mèo như thế này. Hơn nữa, nó trốn ra ngoài, nên khả năng cao chủ nhân đã báo cảnh sát. Anh có thể kiểm tra thử trong hệ thống được không?” Nếu chỉ đơn thuần là sủng vật mà thôi thì quả thật cảnh sát không có nghĩa vụ giúp người mất của. Nhưng nếu là vật giá trị rất cao thì lại là chuyện khác.
Theo giá cả thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712105/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.