Sau khi ăn xong, các thành viên dưới quyền Lương Túc quay về văn phòng nghỉ ngơi. Thật may là gần đây không có vụ án nào, họ tranh thủ tận dụng thời gian để hồi phục, giảm bớt nguy cơ căng thẳng quá độ. Bởi với cảnh sát hình sự, khi có vụ án, họ gần như phải làm việc liên tục suốt 24 giờ không ngơi nghỉ.
Nếu chẳng may xui xẻo, vừa kết thúc một vụ án, họ lại phải bắt tay ngay vào vụ tiếp theo. Áp lực tinh thần cứ thế đè nặng thêm.
Lục Nịnh sau khi ăn xong cũng rời nhà ăn, dẫn theo An Nhạc. Tình cờ, cô bắt gặp chú cảnh khuyển đã nghỉ hưu tên Thiên Lang.
Chú chó này nổi tiếng với chất giọng đặc sệt Đông Bắc và vẻ ngoài đậm chất đáng yêu. Lục Nịnh rất yêu thích nó.
"Thiên Lang." cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi.
"Gâu~" Thiên Lang vẫn nằm phơi nắng, lười biếng đáp lại:
[Ồ, là tiểu muội à, lại gặp nhỉ.]
Ánh mắt chú chó liếc qua An Nhạc trên tay Lục Nịnh, tò mò nhìn kỹ.
An Nhạc thấy Thiên Lang to lớn, hơi sợ hãi. Nó cố giả vờ hổ báo, phun hơi thật mạnh để khiến Thiên Lang phải rời ánh nhìn.
"Gâu~" Thiên Lang bình luận một cách điềm tĩnh:
( Con mèo này tính tình không tốt chút nào. )
"Meo~" An Nhạc vốn quen với việc được quan hốt phân ca ngợi hàng ngày, chưa từng chịu thiệt thòi. Càng có Lục Nịnh đứng bên cạnh, nó càng trở nên ngang ngược, mạnh miệng đáp lại:
( Hừ, con chó nhà ngươi, vừa già vừa xấu lại còn lười, có tư cách gì mà nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712106/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.