Khi Tịch Tư Yến băng qua đường và từng bước tiến lại gần Trần Mặc, cậu có thể nghe rõ âm thanh lạo xạo của những hạt tuyết rơi lên chiếc ô giữa tiếng còi xe ồn ào.
Chẳng mấy chốc, một nửa chiếc ô đen đã che phủ đầu cậu.
Tịch Tư Yến nhìn lướt qua mái tóc và bờ vai ẩm ướt của cậu, hỏi: "Sao không mang ô?"
"Về hôm nay à?" Trần Mặc cùng lúc hỏi.
Hỏi xong, Trần Mặc tự trả lời trước.
"Không ngờ đến." Nói xong cậu lại bổ sung thêm: "Lúc tan học thì trời đã tạnh mưa, cũng không nghĩ là sẽ có tuyết... rơi."
Hình như Tịch Tư Yến bị cách nói cố ý nhấn mạnh của cậu làm cho bật cười. Dù sao thì Trần Mặc cũng từng nói ở nơi cậu lớn lên, mùa đông năm nào tuyết cũng có thể chất cao đến tận bắp chân.
Chiếc ô trong tay Tịch Tư Yến lại nghiêng về phía cậu thêm một chút.
Hắn quay đầu nhìn về con đường mà Trần Mặc vừa đi ra, phổ cập kiến thức thêm cho cậu: "Ở thành phố Tuy cũng có vài năm có tuyết lớn. Chỉ là bây giờ mới độ Tết Nguyên Đán, dù có tuyết thì cũng chưa đến lúc."
Nói xong, hắn dời mắt đi rồi bảo: "Đi thôi."
Trần Mặc ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Tịch Tư Yến liếc nhìn cậu, nói: "Cậu định cứ ở trường suốt hai ngày Tết Nguyên Đán à?"
"Tôi dự định như thế thật." Trần Mặc vừa nói vừa đi song song với hắn đến chỗ đèn giao thông: "Vốn bọn lão Cẩu đã hẹn tôi đến một nơi tên là thị trấn Băng Nguyên để đón lễ. Họ nói ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-trung-sinh-cau-chu-that-bat-dau-duong-sinh/1227467/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.