Ánh mắt của Lâm Việt dừng lại trên người phu thê Thẩm gia phía trước, đột nhiên nhận ra, có lẽ chính họ đã dặn dò Thẩm Lăng Chi kể cho cậu nghe những chuyện cũ này. Vừa nãy, khi bọn cậu nói chuyện, cả ba người phía trước đều bước đi chậm rãi, rõ ràng là cố tình chờ đợi bọn cậu.
Lâm Việt thầm cảm khái trong lòng, gia đình này quả thực chu đáo. Thôi thì xem như mở rộng tầm mắt, vì đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến mức độ bất công đến thế.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Việt không khỏi ho nhẹ một tiếng, cảm thấy bản thân có chút không đúng mực. Còn chưa kịp nghĩ thêm, Tống Tầm Xuân phía trước đã quay lại vẫy tay gọi họ: "Mau lên, lại đây gần chút, chúng ta cùng vào."
Lâm Việt sải bước tiến lên phía trước, đáp: "Đến đây, nương."
Còn cách hai bước chân, cậu đã bị Tống Tầm Xuân kéo lại, dặn dò: "Lát nữa con cứ đi theo Hoài Chi, chỉ cần chào hỏi là đủ. Nếu con muốn thì có thể ngồi trò chuyện cùng nãi nãi, còn những người khác thì không cần để ý."
Lâm Việt khẽ gật đầu, đáp nhẹ nhàng: "Con biết rồi, nương cứ yên tâm."
Mọi người tiếp tục đi lên phía trước, Thẩm Hoài Chi chậm rãi tụt lại phía sau, đi cạnh Lâm Việt, hạ giọng căn dặn: "Lát nữa, nếu có ai nói những lời khó nghe, em không cần phải nhịn. Đừng ủy khuất bản thân."
Bởi vì Thẩm gia gia bất công, khi còn nhỏ, Thẩm cha và Thẩm đại bá có quan hệ không hòa thuận, nhưng Thẩm cha lại vô thân thiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717698/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.