Thẩm Hoài Chi nhẹ tay nhẹ chân rời giường, nhóm bếp, đun nước sôi. Y không phải người khéo léo trong việc nấu nướng, hôm nay cũng chỉ biết nấu một nồi cháo tạp cốc với cải thảo. Số cải thảo hôm qua chưa bán hết, nay đã không còn tươi, muốn bán cũng chẳng ai mua, vậy nên chỉ đành nhanh chóng ăn cho xong.
Khi Lâm Việt và mọi người thức dậy, trong bếp đã dậy lên hương cơm thơm phức.
Thẩm Lăng Chi là người đầu tiên chạy vào, vừa thấy Thẩm Hoài Chi, lập tức tròn mắt kinh ngạc, reo lên: "Ca! Hôm nay huynh lại đích thân xuống bếp sao?"
Thẩm Hoài Chi nhìn cái đầu nhỏ đang thò tới, không nhịn được mà giơ tay búng nhẹ lên trán cậu ấy một cái, rồi lại thản nhiên quay người như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Mau đi lấy bát đũa, cha nương sắp vào rồi."
Thẩm Lăng Chi chậm rãi đưa tay ôm trán, định quay người đánh trả, nhưng vừa vặn thấy Lâm Việt và những người khác bước vào. Cậu ấy chỉ có thể hậm hực hừ một tiếng, đi đến tủ lấy bát đũa. Sau đó, liền bước đến bên Lâm Việt, ghé sát lại thì thầm: "Ca ca, Hoài Chi ca vừa mới đánh đệ!"
Lâm Việt trợn mắt vẻ đầy kinh ngạc, cũng ghé sát lại thì thào: "Thật sao? Sao huynh ấy lại vô duyên vô cớ đánh đệ? Được rồi, tối nay ta giúp đệ đánh lại!"
Hai người ríu rít to nhỏ, nhưng lại không hề chú ý đến việc Thẩm Hoài Chi đã nghe thấy hết. Chỉ là nhìn hai người kia càng nói càng vui vẻ, y đành coi như không nghe thấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717780/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.