Thẩm gia những năm trước không muối nhiều rau, bởi vì để muối một vại rau từ mười đến hai mươi cân thì phải tốn một cân muối. Mười cân rau chỉ tốn ba văn tiền, nhưng một cân muối lại đắt đến mười lăm, hai mươi văn.
Hơn nữa, rau muối xong còn bị co lại, ăn không được bao lâu. Mỗi năm, cắn răng muối được chút ít này, cũng chỉ để dành cho những ngày mùa đông khan hiếm rau xanh mà ăn. Những lúc khác phần lớn đều ăn rau khô, như đậu que khô, cà tím khô, cải trắng khô, và cả nấm khô, khoai tây lát phơi vào mùa hè.
Năm nay trong nhà khấm khá hơn, cuối cùng cũng có thể muối nhiều thêm một chút.
Giữa trưa hôm nay, Tống Tầm Xuân ăn cơm xong liền xắn tay áo ra sân, thu dọn mẻ rau đã phơi sẵn, chuẩn bị rửa sạch để làm dưa chua.
Cải thảo trước khi phơi đã được tách thành từng lá, nên chỉ phơi bốn, năm ngày là héo, độ héo này vừa vặn để muối dưa. Rau rửa sạch, để ráo nước là có thể rắc muối lên rồi.
Khi mấy hai người Lâm Việt trở về thì rau đã ráo nước. Hôm nay trời nắng đẹp, cũng không có gió lớn, cả nhà ba người ngồi dưới mái hiên làm dưa chua. Mỗi người một chiếc ghế con, bốc một nắm muối từ hũ, rắc đều lên cải thảo, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho muối thấm đều. Người Thẩm gia đều ăn được cay, nên Lâm Việt còn rắc thêm chút ớt bột, làm vậy dưa chua sẽ ngon hơn, ăn với cơm hay nấu canh chua đậu đỏ đều là mỹ vị.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717781/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.