Tháng Đông, ngoài ruộng không còn việc gì để làm. Cuối tháng 10, Lâm Viễn đã tìm được một công việc ở trấn trên. Trước khi đi, ông còn hỏi Thẩm Chính Sơ có muốn đi cùng không, nhưng Thẩm Chính Sơ nghĩ năm nay nên chặt thêm ít củi, nên không đi.
Hơn nữa, nói ra thì có chút ngại, năm nay Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi buôn bán kiếm không ít tiền, lại chẳng lấy một đồng làm chi phí trong nhà, chỉ thỉnh thoảng góp mấy văn hay chục văn.
Tiền sửa lại mái nhà cũng là Hoài Chi và Lâm Việt bỏ ra. Trong nhà bây giờ cũng không quá túng thiếu, nên Thẩm Chính Sơ muốn để bọn trẻ đón một cái Tết ấm áp, chặt nhiều củi một chút, còn dư thì đem bán lấy tiền.
Lâm Viễn làm việc đến giờ Tuất mới tan. Lúc này trong Lâm gia chỉ còn một mình Chu Vấn Lan. Để chờ Lâm Viễn về ăn cơm, dạo này Lâm gia đều nấu cơm muộn. Bà vừa từ trên núi gánh củi về, mới bắt đầu nấu cơm thì ba người Lâm Việt đã về tới nơi.
Chu Vấn Lan vốn nghĩ sớm nhất cũng phải cuối tháng Chạp Lâm Việt mới về, không ngờ bây giờ đã thấy cậu. Nghe tiếng Lâm Việt ngoài cửa, bà liền vui mừng ra đón. Nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy không bị gầy đi, bà mới cười nói: "Sao lại đột nhiên về thế? Cũng không bảo đệ đệ báo trước một tiếng, ta còn kịp giết gà hay nấu thịt xông khói cho con ăn."
Lâm Việt cười hì hì, thân thiết ôm lấy cánh tay của Chu Vấn Lan: "Con muốn về thì về thôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717782/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.