Trưa hôm sau, hai cha con bán táo hôm qua lại đến. Lần này, còn có cả phu quân của vị phu lang kia đi cùng, trên lưng hắn đang cõng một cái sọt tre, chỉ chừa lại một chiếc giỏ nhỏ trong tay phu lang. Bên trong giỏ có mấy củ măng đông, một xâu hồng khô cùng hai nắm mộc nhĩ khô, đều là những thứ họ mang đến tặng Lâm Việt.
Lâm Việt biết điều kiện nhà họ không khá giả, nhưng vẫn cẩn thận xem xét số hạt óc chó và lạc trong sọt. Thấy không có hạt nào bị hỏng, cũng không bị ẩm hay quá nhỏ, cậu mới yên lòng. Chỉ có như vậy, việc làm ăn giữa họ mới có thể lâu dài.
Hạt óc chó tổng cộng năm cân, lạc bốn cân, họ ra giá 10 văn một cân. Nếu đem ra chợ bán, giá một cân cũng vào khoảng 9 đến 12 văn, nên Lâm Việt không mặc cả, dứt khoát đếm đủ 90 văn đưa qua. Trong lúc họ còn đang đếm tiền, cậu tranh thủ trò chuyện cùng tiểu ca nhi.
Lần này, Lâm Việt mới biết được tên của cả nhà họ. Vị phu lang kia cùng nương của cậu xem như là người cùng tộc, tên là Chu Lê, phu lang của y tên là Triệu Bình, còn tiểu ca nhi tên là Triệu Khê, năm nay thực ra đã 8 tuổi rồi.
Lâm Việt múc một bát bạch quả chưng đường phèn đưa cho tiểu ca nhi uống, sau đó mới hỏi: "Nhà các ngươi năm nào cũng có những món hàng sơn dã này sao?"
Triệu Khê vốn gan dạ, lại thường theo hai ha ra ruộng làm việc, nên chuyện trong nhà nắm rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tu-hon-ga-cho-thu-sinh-lam-phu-lang/2717792/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.