Cả đời này, Chu Viễn Hồi chưa từng gặp ai như Dụ Quân Chước.
Hắn trơ mắt nhìn đối phương tìm một dây buộc tóc, buộc một đầu vào cổ tay hắn, còn đầu kia thì nắm chặt trong tay mình.
"Thế này, nếu ngươi bỏ đi, ta sẽ phát hiện ngay." Dụ Quân Chước nghiêm túc nói.
Chu Viễn Hồi cúi mắt nhìn dây buộc tóc trên cổ tay, bỗng dưng cảm thấy mình trông giống con chó trong đại doanh Nam Cảnh kia.
Có lẽ vì đã buộc được sợi dây mà trong lòng an tâm hơn, Dụ Quân Chước ngủ ngon giấc hơn hẳn. Đợi đến khi y thở đều đều, Chu Viễn Hồi mới gỡ sợi dây trên tay ra, rồi buộc nó vào lưng ghế.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, Dụ Quân Chước cảm thấy trong lòng có gì đó ấm áp. Y cúi đầu nhìn, liền thấy một cái đầu nhỏ lông xù đang rúc trong ngực mình. Không biết Tiểu Chu Dung chui vào chăn y từ lúc nào, ngủ còn rất say.
"Ưm?" Cậu bé dường như cảm nhận được điều gì, mơ màng mở mắt ra.
"Sao đệ lại chạy sang đây?" Dụ Quân Chước mỉm cười hỏi.
"Hì hì." Chu Dung ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười rạng rỡ, "Phụ vương nói, đệ ngủ với ca ca thì ca ca sẽ không sợ nữa."
"Phụ vương?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên hỏi.
"Ừm... Phụ vương nói trong mơ ấy." Chu Dung vội vàng chữa lại.
"Đệ mơ thấy phụ vương à?" Dụ Quân Chước nhéo nhéo má nhóc con.
Tiểu Chu Dung rúc sâu vào lòng y, giọng non nớt mà nghiêm túc nói: "Ca ca, đệ rất lo cho huynh, sau này không bắt huynh chơi trốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707305/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.