Gian phòng thượng hạng trong thanh lâu này tuy đắt đỏ, nhưng cách âm lại chẳng tốt là bao.
Dán tai lên tường, Dụ Quân Chước có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cười đùa vọng sang từ phòng bên. Ban đầu, âm thanh ấy có phần lộn xộn, đứt quãng, tựa như hai người vừa làm gì đó vừa trò chuyện, nhưng về sau, giọng nói dần trở nên rõ ràng hơn.
"Nhị lang, chàng thật sốt ruột quá, vò Lê Hoa Bạch thượng hạng ta chuẩn bị coi như uổng phí rồi." Giọng nữ tử trách móc.
"Khó khăn lắm mới gặp được nàng, ta nào có thể không vội?" Giọng Dụ Quân Tề vang lên.
Sau đó, có lẽ nữ tử kia đã rót rượu, bởi Dụ Quân Chước nghe thấy nhị ca nhà mình nài nỉ nàng ta đút cho uống, còn đòi phải dùng miệng.
"Chậc!" Dụ Quân Chước nghe mà trợn tròn mắt.
Trước đây, y chưa từng biết nhị ca nhà mình còn có một mặt như vậy.
Xem ra chuyến đi đến thanh lâu hôm nay không uổng phí.
Dụ Quân Chước đang định rời đi thì chợt nghe thấy Dụ Quân Tề dường như nhắc đến mình, liền vội áp tai lên tường lần nữa.
"Vài ngày trước ta đã muốn đến thăm nàng rồi, đều tại tên đệ đệ tốt của ta cả."
"Nhị lang nói đến Hoài Vương phi sao?" Nữ tử hỏi.
"Đúng vậy, ta có lòng mời nó đi ngắm hoa, thế mà hay lắm... lại dẫn theo một gã sai vặt như chó điên, suýt nữa bẻ gãy luôn cánh tay của Lưu Tứ."
Cái tên Lưu Tứ này chính là tiểu nhi tử của Lưu thị lang, đứng thứ tư trong nhà. Hôm đó ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707311/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.