Lúc nghe Chu Viễn Hồi nói Ngọc Thương đã bị tàn sát, Dụ Quân Chước quả thực có thoáng hoài nghi. Nhưng y nhớ rõ cái chết của Tần tướng quân dường như có liên quan đến Đông Châu, mà Chu Viễn Hồi lại là đệ tử của Tần tướng quân, nên y từng nghĩ, có lẽ đối phương vì báo thù cho ân sư mà giết đỏ cả mắt.
"Ngươi không có nghĩ bổn vương quá xấu?"
"Đương nhiên không có." Dụ Quân Chước đáp.
Chu Viễn Hồi xuống ngựa, lại bế Dụ Quân Chước xuống theo, hai người sóng vai bước đi giữa con phố nhộn nhịp.
"Vậy Vương phi nói xem, trong lòng ngươi, bổn vương là người như thế nào?"
"Vương gia..." Dụ Quân Chước thầm nghĩ đây chẳng phải là đang bắt mình nịnh nọt sao? Thế là hắn cố gắng vắt óc nghĩ ra câu trả lời, "Vương gia bách chiến bách thắng, dũng mãnh vô địch, bách chiến bách thắng."
"Nói cụ thể hơn."
"Vương gia ngọc thụ lâm phong, cao lớn oai hùng."
Chu Viễn Hồi hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.
Hắn giữ chặt cánh tay Dụ Quân Chước, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mình, trầm giọng nói: "Nhìn bổn vương, nghiêm túc mà nói lại lần nữa."
Dụ Quân Chước bị buộc phải đối diện với đôi mắt thâm trầm, lạnh lẽo của hắn, hai chữ thật hung vừa đến miệng liền lập tức nuốt trở lại, đổi thành: "Anh tuấn."
Ánh mắt Chu Viễn Hồi thoáng sáng lên một chút, không biết có hài lòng với câu trả lời này hay không, nhưng tay đang nắm chặt đối phương thì dần buông lỏng.
Dụ Quân Chước: ...
Thì ra, Hoài Vương điện hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707333/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.