Nếu Chu Viễn Hồi hỏi y có đồng ý không, y sẽ có cơ hội cự tuyệt. Nhưng Hoài Vương điện hạ lại nói đến công bằng, khiến y không thể phản bác.
Cái gọi là "Lễ thượng vãng lai", người khác giúp mình, mình đương nhiên phải giúp lại.
Dụ Quân Chước không tìm được kẽ hở nào trong logic này để từ chối.
"Vương phi, có cần bổn vương dạy ngươi phải làm thế nào không?" Chu Viễn Hồi cúi xuống nhìn y.
"Không cần."
Dụ Quân Chước khẩn trương nuốt khan, vươn tay tháo đai lưng của Chu Viễn Hồi.
Nam nhân vừa mới tắm xong, chỉ mặc áo ngủ, không giống võ phục ngày thường rườm rà. Đai lưng vừa kéo ra, bên trong chỉ còn lại một lớp vải mỏng.
Mắt y đã dần quen với bóng tối, tuy không nhìn rõ ràng, nhưng vẫn có thể phán đoán được đại khái hình dáng.
Dụ Quân Chước không khỏi thắc mắc: Tại sao giữa y và Chu Viễn Hồi lại có chênh lệch lớn đến vậy?
Chu Viễn Hồi không hề vội vàng, kiên nhẫn như một thợ săn chờ con mồi tự dâng mình đến miệng. Nhưng khi thiếu niên vừa chạm vào, rồi lập tức muốn rụt tay về, hắn liền nhanh chóng giữ chặt cổ tay mảnh khảnh, không để đối phương có cơ hội đổi ý.
Dụ Quân Chước chỉ biết thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng không có ánh nến, nếu không, gương mặt đỏ bừng của y chắc chắn sẽ bị nhìn thấu.
Đêm đó, Dụ Quân Chước lại khóc.
Nhưng lần này không phải vì uất ức hay khổ sở, mà là vì quá mệt.
Chu Viễn Hồi hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xung-hi-vong-phu-ta-song-lai/2707349/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.