Khi Dư Tứ Minh bước ra khỏi phòng đọc sách, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu chợt tắt ngấm khi nhìn thấy hai bóng người dưới lầu.
Bàn tay cậu siết chặt chiếc điện thoại, niềm hân hoan vừa muốn chia sẻ cũng chìm vào tĩnh lặng.
Những dao động trong lòng dần dần biến thành sự kiên định âm thầm.
...
Cơn mưa quá lớn, dù Vu Sảng đã cầm ô, nhưng gió cuồng vẫn cuốn theo những hạt mưa tạt ướt đẫm ống quần hắn, từng giọt mưa thấm đẫm bờ vai.
Làn da Vu Sảng không trắng bệch như Lục Nhất Mãn, nhưng trong ánh chớp lóe lên, vẫn có thể thấy được chút xanh xao trên gương mặt, khiến dáng người cao lớn của hắn trông có vẻ gì đó u ám, tựa như cơn mưa sắp đổ.
"Ngài Vu."
Tai hắn khẽ động đậy, vành ô hơi nhấc lên, nhìn về phía người đàn ông văn nhã, tuấn tú đối diện.
Anh đang mỉm cười với hắn, cặp kính gọng bạc kẹp trên cổ áo, đôi mắt đào hoa sáng long lanh, sâu thẳm mà đa tình.
Hắn chưa bao giờ biết cười, và Dư Tứ Minh cũng đã lâu không còn cười với hắn nữa, nên hắn không hiểu tại sao có người lại có thể luôn treo nụ cười trên môi, như thể không bao giờ giận dữ, đối mặt với mọi tình huống đều bình tĩnh ung dung.
Thật an nhiên làm sao.
Một cơn gió lớn thổi qua, bàn tay lạnh cóng vì nước mưa chợt buông lỏng, vành ô rơi xuống đất, lăn lông lốc càng lúc càng xa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong bóng tối.
Mưa đột ngột đổ ập lên người, lên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-sach-cua-do-cong-chinh/2393611/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.