🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiểu tướng vén màn trướng lên, nín thở dâng mật tín, nhưng Lục Phụng lại không mở ra ngay. Hắn quét mắt nhìn một lượt rồi nói: “Gọi Lăng Tiêu vào.”

 

Vương phi mất tích trong phủ tướng quân, vương gia giận dữ, đánh tướng quân Lăng Tiêu năm mươi quân côn, mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt người khác.

 

Tiểu tướng thở phào nhẹ nhõm, lập tức mời tướng quân Lăng Tiêu đang chờ sẵn bên ngoài vào. Lăng Tiêu bước vào mà mắt không liếc ngang dọc, quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Mạt tướng có tội, xin vương gia trách phạt.”

 

Nghĩa là chưa có tiến triển gì.

 

Vương phi tẩu tẩu mất tích ngay trong phủ mình, Lăng Tiêu nhận năm mươi quân côn mà không hề oán hận. Tỉnh dậy liền lập tức cho người tìm kiếm, hiện tại mới khoanh vùng được vài biên thành, nhưng tình hình cụ thể vẫn cần tiếp tục điều tra.

 

Sau chuyện ở phủ tướng quân, Lục Phụng đã không còn trông mong vào người khác nữa. Hắn đã phái phần lớn thuộc hạ mang từ kinh thành theo, nhanh hơn Lăng Tiêu một bước.

 

Hắn đã điều tra ra Giang Uyển Như đang ở thành nào.

 

Lục Phụng không để ý đến lời nhận tội của Lăng Tiêu, cằm khẽ nhấc lên, ra hiệu cho Lăng Tiêu mở bức mật tín của người Đột Quyết: “Mở ra xem.”

 

Gương mặt hắn âm trầm khó đoán, những trận chiến liên miên khiến huyền giáp trên người hắn vương đầy vệt m.á.u đỏ sẫm. Đôi mắt lạnh lẽo phủ đầy tơ máu, cằm lún phún râu cứng ngắn, cả người tỏa ra sát khí đẫm mùi m.á.u tanh.

 

Lăng Tiêu lặng lẽ mở mật thư ra, câu từ uyển chuyển nhưng không thể che giấu dã tâm lang sói của Đột Quyết. Trong thư viết: Vương phi nương nương đang "làm khách" tại vương đình Đột Quyết, xin vương gia trước tiên lui binh, thả tù binh Đột Quyết, rồi sẽ bàn bạc thêm.

 

Lăng Tiêu siết chặt song quyền, kiềm chế lửa giận nói: “Được một tấc lại muốn tiến một thước, quá đáng lắm rồi!”

 

Đối phương đâu có hứa hẹn rằng Lục Phụng lui binh, thả tù binh thì sẽ trả vương phi về. Trong thư chỉ nói “bàn bạc sau”, rõ ràng muốn dùng Giang Uyển Như để thăm dò từng bước, nắm thóp Lục Phụng.

 

Mà Lục Phụng, ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

 

Lăng Tiêu nhìn sắc mặt Lục Phụng, mấy lần muốn nói lại thôi. Vệ Thành canh phòng nghiêm ngặt, Lục Thanh Linh và những người khác ở đó nhiều năm chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng lúc chiến sự căng thẳng, tiền tuyến không thể phân tâm, trong phủ tướng quân lại có một nha hoàn ôm lòng oán hận làm nội ứng, mới để kẻ địch thừa cơ đột nhập.

 

Lục Phụng chỉ đánh hắn năm mươi quân côn rồi thôi, không trách mắng thêm gì, nhưng Lăng Tiêu lại tự thấy không còn mặt mũi nào gặp hắn. Do dự hồi lâu, hắn hỏi: “Không biết vương gia định thế nào?”

 

Đối với Lục Phụng, đây là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

 

Hắn đại phá Đột Quyết, từ phòng thủ chuyển sang tấn công, khiến cả triều đình chú ý. Vì danh tiếng của Giang Uyển Như, Lục Phụng đã nghiêm lệnh giữ kín, không để tin tức lọt về kinh thành. Nhưng nếu hắn đột ngột lui binh, chuyện này chắc chắn không giấu được. Một khi truyền ra ngoài, Đột Quyết có chịu thả người hay không còn chưa biết. Dù có bình an trở về, ngay cả khi có Lục Phụng che chở, Giang Uyển Như cũng khó mà sống yên ổn.

 

Nhưng nếu không đồng ý…

 

Lăng Tiêu đóng quân lâu năm ở Bắc cảnh, dù chưa từng nghe lời đồn về việc Tề Vương độc sủng vương phi, nhưng qua những ngày tháng đồng hành, hắn đã hiểu rõ vị trí của Giang Uyển Như trong lòng Lục Phụng.

 

Lục Phụng không tin quỷ thần, nhưng bên hông lại luôn mang theo một miếng ngọc bội bình an. Có lần Lăng Tiêu tò mò hỏi, Lục Phụng cười đáp:

 

“Là tẩu tẩu của ngươi cho, ta không từ chối được.”

 

Khi nhắc đến Giang Uyển Như, khuôn mặt cương nghị của hắn lại lộ ra chút dịu dàng, lời nói nửa phần bất đắc dĩ, nửa phần khoe khoang:

 

“Loại thứ huyền hoặc này chỉ có nàng tin thôi. Không đeo thì nàng không vui, còn làm mình làm mẩy với ta.”

 

“Đánh không được, mắng cũng chẳng xong, ngày càng khó chiều. Lăng Tiêu à, lấy ta làm gương, đừng nuông chiều Thanh Linh quá mức.”

 

Lăng Tiêu từng thấy vương phi đoan trang hiền thục, cử chỉ đoan chính, hoàn toàn không có vẻ gì là được nuông chiều. Điều đó chứng tỏ tình cảm giữa hai người rất tốt. Dù sao Thanh Linh bên ngoài là một "tướng quân phu nhân" trầm ổn, nhưng chỉ khi đối diện với người thân cận nhất, mới dám “yếu đuối” một chút.

 

 

Lăng Tiêu càng thêm hổ thẹn, ngay cả hắn cũng không biết nên chọn thế nào. Hắn nhìn về phía Lục Phụng, chỉ thấy đối phương lạnh lùng cười, thậm chí không thèm hỏi trong thư viết gì, chỉ u ám nói:

 

“Tiếp tục đánh.”

 

Muốn kiềm chế hắn, nằm mơ!

 

Lăng Tiêu do dự: “Nhưng còn vương phi…”

 

“Hừ, ngươi nghĩ ta nhượng bộ thì nàng sẽ an toàn sao?”

 

Lục Phụng sắc mặt âm trầm, chuỗi ngày chiến đấu liên miên khiến mắt hắn đỏ rực, nhưng suy nghĩ lại chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.

 

“Đánh! Đánh cho chúng đau, cho chúng sợ, cho chúng khiếp đảm. Khi bọn chúng biết sợ mới không dám động vào nàng. Nếu ta lùi bước, chúng sẽ càng lộng hành.”

 

"Kẻ yêu sâu nặng thì hao tổn nhiều, kẻ tích lũy quá mức thì diệt vong."

 

Hắn không thể để người khác biết nàng là nhược điểm của mình.

 

Hơn nữa, Lục Phụng còn biết nàng đang ở cùng Bùi Chương.

 

Lời bịa đặt của Giang Uyển Oanh trước lúc chết, cộng thêm sự nhòm ngó của Bùi Chương dành cho Giang Uyển Như khiến Lục Phụng tức giận không thể chịu nổi. Việc đày Bùi Chương đến biên cương chính là quyết định của hắn.

 

Hắn vốn không định để Bùi Chương quay về kinh thành. Nếu Bùi Chương thích cái chốn khỉ ho cò gáy đó, thì cứ để hắn chôn xác ở đó cả đời!

 

Nhưng chuyện sau này lại vượt ngoài dự liệu của Lục Phụng.

 

Dù hắn đề phòng trăm đường, hai người kia vẫn có liên hệ với nhau. Lúc nhận tin, điều đầu tiên hắn cảm thấy không phải phẫn nộ mà là… may mắn.

 

Bùi Chương là kẻ khôn khéo, giỏi luồn lách, có hắn bên cạnh, mạng nàng chắc chắn không nguy hiểm.

 

Những chuyện khác, Lục Phụng không muốn nghĩ nhiều.

 

Lần cuối cùng nàng cải trang thành tiểu tướng chạy đến doanh trại của hắn, nàng ôm cổ hắn, giọng nũng nịu:

 

“Mau về thăm thiếp đi, thiếp ở trong phủ ngày nào cũng ngóng trông phu quân.”

 

Lục Phụng khẽ nhắm mắt.

 

Hắn chỉ cần nàng, một nàng biết nói, biết cười. Một nàng còn sống!

 

Lăng Tiêu vẫn chưa biết chuyện này, và Lục Phụng cũng không có ý định để lộ chuyện vợ mình ở cùng nam nhân khác. Dù lời lẽ của Lục Phụng có lý, nhưng Lăng Tiêu vẫn cảm thấy hắn đang đánh cược mạng của Giang Uyển Như.

 

“Chuyện này…”

 

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Phụng, Lăng Tiêu lập tức ngậm miệng.

Pussy Cat Team

 

Gần đây tính khí của hắn càng lúc càng thất thường, động một chút là c.h.é.m giết. Ai nấy đứng trước mặt hắn đều nơm nớp lo sợ, không dám phạm sai lầm.

 

Lăng Tiêu cũng sợ.

 

Không phải sợ bị trừng phạt, mà là sợ Lục Phụng bốc đồng, làm ra chuyện mất lý trí.

 

Trận chiến này được cả triều đình chú ý, Lục Phụng đánh đâu thắng đó, nhưng những chuyện như tàn sát thành trì, g.i.ế.c tù binh cũng truyền đi khắp nơi. Đám sĩ tử đọc sách đến ngốc rồi, dám ngang nhiên viết hịch văn lên án Tề Vương tàn bạo vô đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, không phải bậc quân tử nhân nghĩa.

 

Lăng Tiêu thầm cười lạnh.

 

Bọn mọt sách đó đúng là ăn no rửng mỡ, cứ ném chúng ra chiến trường hai ngày là chúng biết sợ ngay. Nhưng dù kém cỏi thế nào, đám đọc sách này rất giỏi xúi giục dư luận. Có khi còn có mấy vị vương gia đứng sau đổ thêm dầu vào lửa.

 

Lục Phụng vốn đã có danh “Thúc Mệnh Diêm La” (Diêm vương đòi mạng),giờ lại càng bị miêu tả thành kẻ hung tàn bạo ngược. Bách tính nghe danh mà sợ hãi, không dám bàn tán dù chỉ một câu.

 

Lăng Tiêu không nhắc đến Giang Uyển Như nữa, hắn trầm ngâm một chút, rồi hỏi:

 

“Tù binh mới bắt được xử lý thế nào? Đột Quyết ra giá mười vạn lượng hoàng kim để chuộc người”

 

“Giết.”

 

Lục Phụng không hề lộ ra chút d.a.o động nào, lạnh lùng nói:

 

"Nói với bọn chúng, không muốn đàm phán thì đánh! Đời này ta thích nhất là chinh phạt, bọn chúng muốn dây dưa, ta sẵn sàng theo đến cùng!"

 

Lăng Tiêu muốn khuyên đôi câu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Phụng, lời đến miệng lại nuốt xuống. Hắn ôm quyền, lui ra khỏi đại trướng, truyền đạt quân lệnh.

 

Tiểu tướng hỏi: "Xin hỏi sẽ giao quân cho vị tướng nào dẫn đầu?"

 

"Liễu…"

 

Lăng Tiêu đột nhiên khựng lại, mới nhớ ra Liễu Nguyệt Nô đã tự xin đi tìm Vương phi, nhiều ngày qua không có tin tức.

 

Hắn trầm giọng nói: "Gọi Tô thống lĩnh đi, chuẩn bị bút mực cho ta."

 

Hắn muốn viết một phong thư gửi đến Liễu Nguyệt Nô, những người khác đều không bằng nàng ta về tài nghệ, biết đâu nàng ta đã có manh mối.

 

 

---

 

Thư của Lăng Tiêu như đá chìm đáy biển, nhưng người, thì Liễu Nguyệt Nô thực sự đã tìm thấy.

 

Một thôn trang hẻo lánh không rõ tên, nơi đầu làng có một chiếc cối xay gỗ cũ kỹ kêu kẽo kẹt trong gió. Đi sâu vào trong, từng lều trại mái vòm rải rác khắp nơi. Một nữ tử thân hình mạnh mẽ vác nửa con lợn rừng trên vai, bước vào một trong những chiếc lều.

 

"Như tỷ tỷ, muội về rồi."

 

Trong lều, một bếp than ấm áp đang cháy rực, mặt đất trải thảm lông dày dặn, trên đỉnh trướng thêu hình đại bàng tung cánh bằng chỉ màu rực rỡ, bên trong còn treo một số tấm da thú và xương động vật.

 

Giang Uyển Như đang khoác một tấm áo lông chồn ấm áp, nằm yếu ớt trên ghế.

 

Nghe thấy tiếng gọi, nàng lập tức giật mình, con thỏ nhỏ trong tay hoảng hốt nhảy xuống, lao vút đi mất.

 

Con thỏ này có bộ lông pha lẫn giữa trắng và xám, mùa đông vốn dĩ rất khó tìm thấy thỏ, đây là con duy nhất mà Liễu Nguyệt Nô dốc hết sức mới bắt được, trông nó trắng muốt như một cục tuyết nhỏ.

 

 

Liễu Nguyệt Nô xắn tay áo, chạm vào nước trong chậu gỗ, thấy nước đã hơi lạnh.

 

Nàng nói: "Như tỷ tỷ, tỷ đã lau người chưa? Để muội đun thêm một ấm nước nóng nhé?"

 

Giang Uyển Như lắc đầu, nàng ngồi dậy, nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Liễu Nguyệt Nô, nhẹ nhàng thở dài:

 

"Không cần, muội đã vất vả rồi."

 

Hai người đã ẩn náu ở đây hơn nửa tháng, tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống đều do Liễu Nguyệt Nô lo liệu.

 

Nàng ta lợi hại chẳng kém gì Lục Phụng, có thể săn được con mồi béo tốt trong mùa đông, tìm được củi lửa ấm áp, còn biết nói tiếng Đột Quyết. Nhờ vậy, cả hai trốn trong thôn trang hẻo lánh này mà không gây sự chú ý của quân truy đuổi.

 

Lần đầu gặp lại Liễu Nguyệt Nô, Giang Uyển Như thực sự kinh ngạc.

 

Bùi Chương đã sắp xếp cho nàng chạy trốn, nhưng vòng vây bốn bề đều được canh giữ nghiêm ngặt bởi những cao thủ võ nghệ đầy mình, một nữ tử yếu đuối như nàng, làm sao có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt của bọn chúng?

 

Bùi Chương đã vẽ cho nàng sơ đồ bố phòng nơi đó, cẩn trọng từng chút một, kiên nhẫn lặp đi lặp lại việc giảng giải quy luật đổi gác của bọn lính, chỉ cho nàng đâu là nơi phòng thủ lỏng lẻo nhất, làm thế nào để che giấu hành tung. Hắn còn chuẩn bị sẵn cỏ khô và dầu mỡ cho nàng.

 

Mùa đông khô hanh, lửa rất dễ lan rộng, nếu có gió đông trợ giúp, chỉ cần châm lửa, sẽ nhanh chóng bùng thành đám cháy lớn, tạo ra hỗn loạn.

 

Giang Uyển Như lợi dụng cơ hội ấy trốn thoát, men theo con đường mà Bùi Chương đã vạch ra, chạy thẳng về phía nam, nơi có biên thành của nước Tề.

 

Bùi Chương đã nhiều lần diễn tập trong đầu mọi tình huống mà Giang Uyển Như có thể gặp phải, tính toán đến từng khả năng, đưa ra tất cả các phương án ứng phó.

 

Thế nhưng, đến cuối cùng, hắn vẫn chần chừ…

 

Hai người đi cùng nhau sẽ quá dễ bị phát hiện, hơn nữa hắn còn phải kìm chân Trần Phục, không thể đi cùng nàng. Một nữ nhân khuê các yếu ớt, dung mạo kiều diễm, lại lẻ loi giữa đất khách quê người, phải trốn tránh sự truy đuổi, nghe qua cứ như một giấc mộng hoang đường.

 

Bùi Chương đã mất nhiều ngày suy tính, cân nhắc đến mọi nguy hiểm nàng có thể gặp phải, nhưng rồi trong khoảnh khắc lại phủ định kế hoạch này. Quá liều lĩnh! Phải nghĩ lại, có lẽ còn cách nào an toàn hơn.

 

Ngay lúc đó, cô gái câm mang cơm đến. Khác với mọi ngày, hôm nay còn có thêm một bát nước đường.

 

Liễu Nguyệt Nô đã tìm đến!

 

Nàng ấy là người đầu tiên phát hiện Giang Uyển Như mất tích. Vì một chút tư tâm, nàng ấy không nói manh mối này cho Lăng Tiêu mà cố tình đánh lạc hướng, khiến người của Lăng Tiêu đi một vòng lớn. Còn nàng ấy thì lần theo dấu vết và trở thành người đầu tiên tìm thấy Giang Uyển Như.

 

Với võ công của Lưu Nguyệt Nô và kế hoạch của Bùi Chương, cả hai đã thoát khỏi thành trì một cách hoàn hảo. Giang Uyển Như cứ ngỡ sẽ nhanh chóng quay về nước Tề, nhưng Liễu Nguyệt Nô không đưa nàng theo lộ tuyến Bùi Chương vạch sẵn về phương nam mà lại tiếp tục đi về phía bắc, dừng chân tại một ngôi làng hẻo lánh này.

 

Trong ấn tượng của Giang Uyển Như, người Đột Quyết luôn hung bạo, tàn nhẫn và cực kỳ man rợ. Nhưng ở nơi này, nàng lại cảm nhận được sự bình yên và giản dị.

 

Trong làng có một con suối nhỏ uốn lượn, nước trong vắt đến mức có thể nhìn rõ từng viên đá cuội tròn nhẵn dưới đáy. Mỗi buổi sớm, những nữ nhân quỳ bên suối giặt giũ quần áo, nàng không hiểu được ngôn ngữ của họ, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo.

 

Lũ trẻ con lùa đàn dê ra khỏi chuồng, vung roi da, đôi má nhỏ phơn phớt hồng, tiếng dê kêu "be be" hòa cùng tiếng cười giòn tan.

 

Liễu Nguyệt Nô săn được nhiều thú rừng, ăn không hết liền chia cho hàng xóm xung quanh. Những người phụ nữ tốt bụng trong làng lại mang đến gạo kê và vải vóc để tặng nàng. Nam nhân đi săn, nữ nhân giặt giũ, nấu nướng. Ngoại trừ ngôn ngữ khác biệt, họ chẳng khác gì những dân làng chất phác của nước Tề.

 

Nơi này không có những âm mưu đấu đá của phủ Tề Vương, cũng không cô quạnh như phủ Đại tướng quân. Bé gái nhà hàng xóm thường nhảy chân sáo đến tìm nàng chải tóc, còn tặng nàng những viên đá cuội tròn xinh. Liễu Nguyệt Nô bảo đó là cách người Đột Quyết thể hiện sự yêu thích.

 

Liễu Nguyệt Nô tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại biết giặt giũ, nấu nướng, săn bắn, gom củi, khiến Giang Uyển Như, một vị phu nhân khuê các "tay không xách nổi, vai chẳng gánh được", trông có vẻ vô dụng.

 

Nàng muốn giúp đỡ, nhưng Liễu Nguyệt Nô cản lại, trong đôi mắt phượng tràn đầy chân thành:

 

"Tỷ tỷ, muội có thể nuôi tỷ."

 

Hai người sống ở đây nửa tháng, Giang Uyển Như được chăm sóc đến mức đôi môi đỏ thắm, làn da trắng ngần như sữa, mịn màng không hề bị sương gió bào mòn, mái tóc đen bóng như tơ lụa. Quả thật, Liễu Nguyệt Nô đã không nuốt lời.

 

Giang Uyển Như khẽ thở dài, nhìn nữ nhân đang xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm, gọi nàng lại:

 

"A Muội, chúng ta trò chuyện một lát đi."

 

Liễu Nguyệt Nô rất thích trò chuyện cùng nàng, còn mê mẩn nghe nàng hát. Giang Uyển Như nhàn rỗi quá lâu, nên đã học được một bài đồng d.a.o Đột Quyết dù không đúng nhịp điệu.

 

Nàng từng hát:

 

"Cừu nhỏ lông trắng muốt, tung tăng chạy nhảy suốt ngày dài, mệt quá rồi! Mặt trời lặn, trăng lên cao, về chuồng ngủ ngon nào!"

 

Liễu Nguyệt Nô nghe xong liền khóc ròng.

 

Vị nữ tướng quân dũng mãnh ấy, giờ phút này lại giống một tiểu muội thực sự, nép vào lòng nàng, giọng đầy mong chờ:

 

"Tỷ tỷ, chúng ta sống bên nhau cả đời, có được không?"

 

Giang Uyển Như mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy, không đáp.

 

Thông minh như nàng ấy, dù lúc đầu không nhận ra, nhưng sau chừng ấy thời gian, làm sao có thể không hiểu tâm tư của Liễu Nguyệt Nô?

 

Nơi này rất tốt, A Muội cũng rất tốt, nhưng nàng vẫn còn có Lục Phụng, còn có dì và các con. Đã hơn một tháng trôi qua, chắc hẳn Lục Phụng sắp phát điên vì tìm nàng rồi!

 

Nàng phải quay về.

 

Giang Uyển Như hạ mi mắt, dịu dàng nói:

 

"A Muội, ta nhớ Tuyết Đoàn rồi."

 

Liễu Nguyệt Nô hơi cau mày, liếc nhìn bếp lò lạnh tanh, rồi đứng dậy nói:

 

"Tỷ tỷ, để muội nấu cơm trước, chiều nay muội sẽ ra ngoài một chuyến."

 

 

Nơi này vốn dĩ thỏ hoang không nhiều như nước Tề, hơn nữa, những con thỏ săn được ngoài đồng phần lớn đều có bộ lông pha lẫn giữa trắng và xám. Dù ngày nào cũng để ý tìm kiếm, nhưng nàng vẫn không thể tìm được một con thỏ có bộ lông thuần trắng.

 

"Ta không có ý đó... Khoan đã, muội bị thương rồi?"

 

Giang Uyển Như lập tức kéo tay Liễu Nguyệt Nô ra xem. Lòng bàn tay nàng vốn đã thô ráp, đầy những vết chai sần do luyện đao kiếm, giờ đây lại xuất hiện thêm những vết nứt nẻ do thời tiết hanh khô, có một vết rách nhỏ đã rướm máu.

 

Liễu Nguyệt Nô liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói:

 

"Không sao, chẳng đau chút nào."

 

Mùa đông hanh khô, lại thường xuyên giặt giũ và đi săn, lòng bàn tay bị nứt nẻ là chuyện bình thường. Nếu Giang Uyển Như không nhắc, nàng ấy còn chẳng để ý đến.

 

Giang Uyển Như trừng mắt nhìn nàng ấy, có chút tức giận:

 

"Máu cũng chảy rồi, muội không phải làm bằng sắt, sao có thể không đau?"

 

Nàng nhấc ấm nước nóng trên bếp lên. Liễu Nguyệt Nô sợ nàng bị bỏng, định giành lấy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nàng, lại không dám.

 

Nàng rụt rè đi theo sau, nhìn Giang Uyển Như nhúng khăn vào nước ấm rồi bảo:

 

"Đưa tay ra."

 

Liễu Nguyệt Nô lập tức chìa tay ra.

 

Chiếc khăn mềm mại, ấm áp bao bọc lấy làn da thô ráp. Giang Uyển Như nhìn nàng, hỏi:

 

"Giờ có đau không?"

 

"Không..."

 

Thấy Giang Uyển Như sa sầm mặt, Liễu Nguyệt Nô lập tức đổi giọng:

 

"Đau."

 

"Đau thì nhớ kỹ cho ta! Muội không phải thần thánh, cũng phải biết giữ gìn thân thể."

 

Giang Uyển Như cẩn thận dùng khăn ấm đắp lên tay nàng một lúc. Hôm qua, thím hàng xóm vừa mang tặng một hũ nhỏ mỡ lợn, nàng liền tỉ mỉ thoa lên tay Liễu Nguyệt Nô, sau đó xé một mảnh vải trắng, nhẹ nhàng quấn lại.

 

Nàng dặn dò:

 

"Mấy hôm nay gió lớn, muội cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài nữa."

 

Liễu Nguyệt Nô rất nghe lời Giang Uyển Như, nhưng có những chuyện lại vô cùng cố chấp. Nàng ấy lắc đầu:

 

"Muội muốn tìm thỏ cho tỷ tỷ."

 

Nơi này đã khiến nàng chịu đủ ấm ức, tỷ tỷ chỉ muốn một con thỏ, nàng ấy nhất định phải tìm bằng được.

 

Giang Uyển Như khẽ thở dài, cẩn thận buộc chặt mảnh vải trắng trên tay nàng ấy rồi ngước mắt nhìn.

 

"Không cần tìm nữa. Thứ ta muốn là Tuyết Đoàn của ta. Dù có tìm được một con y hệt, nó cũng không phải Tuyết Đoàn."

 

"Cũng giống như..."

 

Nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của Liễu Nguyệt Nô, nhẹ giọng nói:

 

"A Muội, suốt chặng đường dài này, muội đã bảo vệ ta, ta luôn ghi nhớ ân tình của muội. Muội mãi mãi là muội muội tốt của ta."

 

"Nhưng ta tên là Uyển Như. Dù ta có giống tỷ tỷ của muội đến đâu, ta cũng không phải là nàng ấy."

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.