Tiểu tướng vén màn trướng lên, nín thở dâng mật tín, nhưng Lục Phụng lại không mở ra ngay. Hắn quét mắt nhìn một lượt rồi nói: “Gọi Lăng Tiêu vào.”
Vương phi mất tích trong phủ tướng quân, vương gia giận dữ, đánh tướng quân Lăng Tiêu năm mươi quân côn, mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt người khác.
Tiểu tướng thở phào nhẹ nhõm, lập tức mời tướng quân Lăng Tiêu đang chờ sẵn bên ngoài vào. Lăng Tiêu bước vào mà mắt không liếc ngang dọc, quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Mạt tướng có tội, xin vương gia trách phạt.”
Nghĩa là chưa có tiến triển gì.
Vương phi tẩu tẩu mất tích ngay trong phủ mình, Lăng Tiêu nhận năm mươi quân côn mà không hề oán hận. Tỉnh dậy liền lập tức cho người tìm kiếm, hiện tại mới khoanh vùng được vài biên thành, nhưng tình hình cụ thể vẫn cần tiếp tục điều tra.
Sau chuyện ở phủ tướng quân, Lục Phụng đã không còn trông mong vào người khác nữa. Hắn đã phái phần lớn thuộc hạ mang từ kinh thành theo, nhanh hơn Lăng Tiêu một bước.
Hắn đã điều tra ra Giang Uyển Như đang ở thành nào.
Lục Phụng không để ý đến lời nhận tội của Lăng Tiêu, cằm khẽ nhấc lên, ra hiệu cho Lăng Tiêu mở bức mật tín của người Đột Quyết: “Mở ra xem.”
Gương mặt hắn âm trầm khó đoán, những trận chiến liên miên khiến huyền giáp trên người hắn vương đầy vệt m.á.u đỏ sẫm. Đôi mắt lạnh lẽo phủ đầy tơ máu, cằm lún phún râu cứng ngắn, cả người tỏa ra sát khí đẫm mùi m.á.u tanh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1163868/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.