Giang Uyển Như nín thở, trong lòng hoảng loạn, vô thức muốn siết chặt đôi tay, nhưng phát hiện toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Người kia cúi xuống gần hơn, mang theo hơi thở thanh lãnh xen lẫn mùi trúc xanh. Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên:
“Cút ra ngoài, đừng làm phiền hứng thú của bản quan!”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười quái dị của một gã nam nhân xa lạ, lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ kỳ lạ mà nàng nghe không hiểu.
Nhưng nàng nghe ra được… nam nhân trước mặt, chính là Bùi Chương.
Hàng mi dày khẽ rung động, Giang Uyển Như từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một gian phòng đơn sơ, trên nền đất trải da thú, không giống phong cách bài trí của Đại Tề. Trên chiếc bàn vuông đặt một ngọn đèn dầu, trời đã về đêm.
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt như ngọc của Bùi Chương càng lộ vẻ thanh tú. Hắn vén màn giường lên, đôi mắt đen láy bình thản nhìn nàng. Hắn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Giang Uyển Như khép mắt lại, phát hiện bản thân vẫn không còn chút sức lực nào. Nàng khẽ cất giọng:
“Bùi đại nhân, đây là chuyện gì?”
Nàng thực sự rất rối loạn, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước đó. Chỉ nhớ rằng một nha hoàn đến báo rằng Lục Thanh Linh tìm nàng. Nàng nhìn thấy nha hoàn ấy quen mặt, rồi bỗng giật mình nhớ ra…chính là kẻ trước đây nàng đã đuổi đi!
Chính là kẻ đã nhận bát chè từ Liễu Nguyệt Nô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1163869/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.