Trước Trung thu, Lục Tu Lương đến Phó gia một chuyến, hắn không nói cho Nguyệt Linh biết mà một mình tới gặp Phó Sùng.
“Tại sao Linh Nhi không đi cùng ngươi?”
Gia nhân rót đầy trà cho hai người, Phó Sùng vung tay đuổi người ra ngoài.
Lục Tu Lương bưng chén trà lên, thản nhiên nói: “Nàng ấy còn chưa dậy.”
“…”
Phó Sùng suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, ông không tự chủ được nhìn sắc trời một chút, cũng không còn sớm.
Xấu hổ im lặng.
Ông chậm rãi vuốt râu, ho nhẹ một tiếng, “Quả nhiên là ngươi rất sủng nàng.”
Đều là nam nhân, suy nghĩ một chút liền biết vì sao canh giờ này còn chưa rời giường.
Thần sắc Lục Tu Lương như thường, “Nên vậy.”
Phó Sùng vô cùng hài lòng gật gật đầu, “Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?”
Lục Tu Lương không nói gì, hắn chỉ đưa hai phần khẩu cung trong tay đẩy đến trước mặt Phó Sùng.
Một phần là lời của Nhị hoàng tử Đại Thuận nói, một phần thì xuất phát từ miệng Viên Lập Hiên.
Phó Sùng xem mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, ông vỗ án đứng lên, “Lão già Diêu Chấn này, quả thực là to gan lớn mật!”
Ông thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi có kế hoạch gì?”
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, Triệu Hồng dẫn Ninh Vương ra khỏi kinh thành chỉ là kế tạm thời, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra Triệu Hồng căn bản là vỏ bọc.
Tất phải giải quyết Diêu gia trước khi Ninh Vương hồi kinh.
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Phó Sùng, “Thông địch phản quốc, chứng cớ xác thực, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61787/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.