Giữa trưa xảy ra cãi vã với mẹ, vậy mà chiều đến, bà lại xuất hiện trong phòng làm việc của Thịnh Đằng Vi như chưa từng có chuyện gì. “Vi à, tối nay mẹ có thể không về nhà đâu. Con ở nhà ngoan ngoãn chờ nhé, có gì cứ nói với dì Mai. À này, đây là son môi mới của hãng Hương Nãi Nãi mà bạn mẹ mang từ Hong Kong về đấy, màu con vẫn thích đó.” Thịnh Bội Già đặt một hộp quà xinh xắn lên bàn làm việc của Thịnh Đằng Vi. Không thèm liếc mắt nhìn, Thịnh Đằng Vi vẫn cúi đầu làm nút thắt, giọng lạnh nhạt đáp: “Con biết rồi.” Thịnh Bội Già không tỏ vẻ giận dữ trước thái độ của con gái, cũng chẳng so đo gì. Bà dặn dò thêm vài câu rồi quay người rời đi. Khoảng hai phút sau khi mẹ đi khỏi, Thịnh Đằng Vi mới buông chiếc nút thắt vừa làm xong xuống. Cô ngẩng đầu nhìn hộp quà, ánh mắt thoáng vẻ mỉa mai. Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi lần xảy ra mâu thuẫn là bà chỉ biết dùng những món đồ xa xỉ để bù đắp cho cô. Nghĩ đến quá khứ, Thịnh Đằng Vi bỗng giơ tay hất văng hộp quà xuống sàn. “Bịch!” một tiếng, hộp quà rơi xuống lăn lóc vài vòng. Cô chẳng thiết tha gì mấy thứ này, không hề thiết tha! Đang quét dọn cầu thang, dì Mai nghe tiếng động vội vàng buông đồ trên tay, hốt hoảng chạy vào. Chỉ cần liếc mắt nhìn hộp quà dưới sàn, dì đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Dì Mai đi tới ngồi xuống nhặt hộp quà lên, phủi phủi rồi đặt lên ghế bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790234/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.