Thịnh Đằng Vi chìm vào giấc ngủ vào khoảng 6 giờ sáng, sau khi uống hết nửa chai Yamazaki 18. Hương vị chua ngọt của rượu vẫn còn đọng lại khi cô thiếp đi trong cơn mơ màng. Ban đầu cô nghĩ sẽ ngủ đến 2-3 giờ chiều, nhưng mới gần trưa đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mắt còn nhập nhèm, Thịnh Đằng Vi với tay về phía tủ đầu giường. Trong lúc mò mẫm, cô vô ý làm đổ cốc nước, nước bắn lên tay khiến cảm giác lạnh buốt xua tan phần nào cơn buồn ngủ. Tuy vậy, cô vẫn không vội dậy lau dọn. Thịnh Đằng Vi chỉ với lấy điện thoại, hé mắt nhìn màn hình. Là Lê Sanh. “A lô?” – Giọng Thịnh Đằng Vi khàn đặc, còn ngái ngủ. Ngay lập tức, giọng Lê Sanh vang lên the thé: “Thịnh Đằng Vi, tối qua cậu nhắn tin xong rồi biến mất luôn hả? Di động tớ hết pin không tìm được cậu, lo muốn chết. Nếu không hỏi bartender thì còn không biết cậu táo bạo thế, dám đi với chủ quán bar luôn!” Lê Sanh tuôn một tràng như pháo nổ, khiến Thịnh Đằng Vi thấy nhức đầu. Cô đành bật loa ngoài, vứt điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại. “Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?” – Lê Sanh vẫn lải nhải – “Sao không trả lời hả? Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không vậy? Thịnh Đằng Vi?” “Ừm, nghe rồi.” – Thịnh Đằng Vi xoa xoa giữa chân mày, đáp lười nhác. “Vậy thì được.” – Lê Sanh hừ một tiếng – “Nghe giọng cậu chắc mới tỉnh ngủ phải không? Không phải bình thường giờ này cậu không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790241/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.