WeChat của Trì Hoài Dã gửi đến. Anh nhắn rằng nếu cô muốn lấy ô và áo khoác ở quán bar thì cứ báo anh một tiếng trước, sợ cô qua đó mà không lấy được. Thịnh Đằng Vi suy nghĩ một lát rồi gõ một chữ “Ok”. Thực ra cô hoàn toàn có thể đến quán bar và nhờ nhân viên ở quầy chuyển những món đồ đó cho Trì Hoài Dã, nhưng trong lòng lại không muốn làm vậy. Vẫn muốn gặp mặt để trả trực tiếp cho anh. Cảm giác khó tả này thật sự rất kỳ lạ. Chu Thanh khó hiểu nhìn Trì Hoài Dã đang ngồi một bên nhìn điện thoại cười, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Anh ta hỏi: “Cậu đang xem gì vậy, sao khóe miệng cứ cười hoài không xuống được thế?” Trì Hoài Dã ngước mắt lên, đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy ném gối về phía Chu Thanh. Chu Thanh nhẹ nhàng đỡ được: “Làm gì thế, cậu kỳ quái quá đấy.” “Cậu nói nhiều quá.” Chu Thanh: “… Cậu thật sự rất khác thường, vừa nãy cười kỳ quái lắm, cậu đang nhắn tin với ai vậy, không lẽ…” Anh ta dừng lại một chút rồi lắp bắp: “Đệt, không lẽ cậu có người yêu rồi?” Phản ứng của Trì Hoài Dã thật sự quá khác thường, anh ta khó có thể không nghĩ rằng Trì Hoài Dã có vấn đề. Như người ta vẫn nói, có chuyện gì khác thường tất có tình yêu mà. Trì Hoài Dã mở tủ lạnh, lấy ra một chai cocktail đào trắng, ngón trỏ giữ nắp kim loại kéo mạnh một cái, vừa mở ra bọt ga liền phun trào, mùi đào nhẹ nhàng tỏa khắp không gian. Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790242/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.