Thịnh Đằng Vi phát sốt sau một đêm đứng dưới vòi sen nước lạnh và ngồi uống rượu bên cửa sổ đến khuya. Cô cuộn mình trong chăn, người nóng như thiêu đốt nhưng vẫn run lên vì lạnh, không còn sức để ngồi dậy khỏi giường. Ho khan vài tiếng trong chăn, cổ họng khô rát. Cô khát nước đến phát điên. Cố gắng vươn tay về phía ly nước trên bàn cạnh giường, nhưng tay run rẩy yếu ớt làm đổ ly xuống sàn. Tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên chói tai, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Thịnh Đằng Vi nhìn đám mảnh vỡ trên sàn bằng ánh mắt mệt mỏi, nhíu đôi mày thanh tú khi cảm giác đầu như muốn vỡ tung. Có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa. Rồi cánh cửa phòng được mở bằng chìa khóa. Thịnh Bội Già bước vào, ánh mắt *****ên quét qua đám mảnh vỡ trên sàn rồi mới nhìn về phía Thịnh Đằng Vi. Thấy con gái cuộn trong chăn với gương mặt tái nhợt và vẻ khó chịu hiện rõ. Thịnh Bội Già tránh những mảnh thủy tinh vỡ, đến ngồi bên mép giường đối diện. Bà lật người Thịnh Đằng Vi lại, đưa tay chạm vào trán con gái và giật mình vì độ nóng. “Con đang sốt.” Thịnh Bội Già cau mày nói. Thịnh Đằng Vi gạt tay mẹ ra, nhắm mắt không muốn nhìn, giọng yếu ớt: “Đừng đụng vào con.” Thịnh Bội Già nhìn vẻ bướng bỉnh của con gái, suýt nổi giận nhưng nghĩ lại vì con đang ốm nên tạm thời không so đo. Bà nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ không còn nhiều thời gian. Bà lại đưa tay chạm trán Thịnh Đằng Vi, giọng dịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790280/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.