Thịnh Đằng Vi hoảng hốt đẩy Trì Hoài Dã ra khỏi người và vội vã bảo anh: “Nhanh lên, trốn vào phòng tắm đi!” “Vi à, con có khỏe không?” – Giọng mẹ Thịnh Bội Già vọng vào từ ngoài cửa. Thịnh Đằng Vi vội vàng chỉnh trang lại quần áo, đảm bảo không có gì bất thường mới trả lời: “Con đỡ nhiều rồi ạ.” Trong lúc trả lời mẹ, cô không quên đẩy Trì Hoài Dã vào phòng tắm, ra hiệu cho anh nhanh chóng trốn vào trong. Trì Hoài Dã nhướng mày, tuy có vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn để cô đẩy vào phòng tắm. Đợi cho bóng anh khuất hẳn, Thịnh Đằng Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Nét nhăn trên trán cũng dãn ra đôi chút. Cô quay người định mở cửa cho mẹ. Nhưng chưa kịp chạm vào then cài, Thịnh Bội Già đã dùng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài và bước vào. Đôi mày Thịnh Đằng Vi lại nhíu lại trong thoáng chốc, giọng không để lộ cảm xúc: “Mẹ có thể đừng tự tiện mở cửa phòng con được không? Con cũng cần có không gian riêng tư chứ.” Cô thực sự không thích việc Thịnh Bội Già tùy tiện vào phòng mình như thế, nhất là bằng cách này. Điều đó khiến cô cảm thấy mẹ hoàn toàn không tôn trọng mình. Thịnh Bội Già không cho là có gì sai, bước vào và đặt tay lên trán con gái. Nhiệt độ lòng bàn tay không còn nóng như sáng nay. Bà nói: “Con là người mẹ sinh ra, làm sao mẹ có thể hại con được? Mẹ chỉ lo con có khỏe hơn không nên mới vào xem thử.” Thịnh Đằng Vi không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790283/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.