Ly cà phê vẫn còn nguyên, chỉ mới nhấp được vài ngụm, hai người đã vội vã đến nhà hàng hot nhất trên mạng để ăn trưa. Lê Sanh nói cô ấy sẽ đãi khách, đừng tranh phần thanh toán. Thịnh Đằng Vi cũng chẳng muốn cãi, dù sao lần sau cô sẽ mời lại. Tuy hai người không có gì phải so đo, nhưng Thịnh Đằng Vi vẫn thích có qua có lại. Nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại mới của thành phố, chuyên về ẩm thực Pháp. Hương vị cũng khá ổn. Khi đã no được bảy phần, Thịnh Đằng Vi rút tờ khăn giấy lau miệng, ngước nhìn đồng hồ rồi nói với Lê Sanh: “Tớ đi vệ sinh một chút, cậu đợi tớ” Lê Sanh gật đầu, cầm ly nước uống, mắt nhìn theo bóng dáng Thịnh Đằng Vi cầm túi xách đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Thịnh Đằng Vi không ngờ rằng, một bữa ăn hiếm hoi bên ngoài lại có thể khiến cô chạm mặt người ba nhiều năm không gặp. Ba con tình cờ gặp nhau ngay cửa nhà vệ sinh. Thịnh Đằng Vi khựng lại, môi hơi nhếch lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng ba mình – Tề Trạch Lễ – cất lên trước: “Con càng lớn càng giống mẹ.” Sắc mặt Thịnh Đằng Vi cứng đờ một thoáng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cô nhìn ông với vẻ mặt lạnh nhạt, không để lộ chút cảm xúc nào: “Thật trùng hợp, ăn cơm mà cũng gặp được ngài.” Giọng điệu nghe bình thường như đang nói chuyện với một người bạn xã giao. Tề Trạch Lễ nở nụ cười nhạt trên môi, khẽ gật đầu: “Ừm, đúng là trùng hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790290/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.