“Chỉ đi ăn bữa cơm mà cả đêm không về, Con thấy được sao, Thịnh Đằng Vi?” Thịnh Bội Già đứng trên cầu thang, tay vịn lan can, từ trên cao nhìn xuống con gái vừa mới trở về với ánh mắt tức giận và giọng nói lạnh lùng. Ban đầu bà định đợi Thịnh Đằng Vi về để nói chuyện phải trái, nào ngờ vừa định ra cửa thì đụng ngay mặt cô. Thịnh Đằng Vi ngước mắt đối diện với ánh nhìn giận dữ của mẹ, nắm chặt bao tay, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh đáp lại: “Con đã trưởng thành, con có quyền quyết định cuộc sống của mình. Mẹ à, con thực sự nghĩ là mẹ không cần phải như vậy nữa.” Kiểu kiểm soát tinh thần và tự do của con như thế này, con thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Nghe vậy, Thịnh Bội Già nhíu chặt mày, bước xuống cầu thang tiến đến trước mặt con gái. Bà đi giày cao gót, chỉ cao hơn Thịnh Đằng Vi 170cm vài xăng-ti-mét, nhưng với khí thế của một người phụ nữ từng sấm rền gió cuốn trên thương trường nhiều năm qua, bà toát ra một áp lực không thể xem thường. “Mẹ thế nào? Mọi việc mẹ làm từ đầu đến cuối đều vì tốt cho con, vậy mà con không những không hiểu chuyện, còn cho rằng mẹ sai à?” Thịnh Đằng Vi không hề nao núng trước áp lực của mẹ, vẫn nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng vậy, mẹ không sai, người sai là con, luôn luôn là con. Con phải mãi mãi là đứa con ngoan của mẹ, phải không ạ?” “Thịnh Đằng Vi!” “Đủ rồi, con biết mẹ muốn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790306/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.