Thịnh Bội Già đạp mạnh lên những dụng cụ may vá rơi vãi trên sàn, gót giày cao nghiến xuống không thương tiếc. Trong ánh mắt tinh anh của bà lúc này chỉ còn lại sự hung dữ lạnh lẽo. “Ai dạy con những thứ này? Sao dám cãi lại mẹ? Có phải vì dạo này mẹ bận rộn nên Lê Sanh đã dẫn con đi chơi bời lêu lổng, khiến con học đòi cãi lời mẹ như thế không?” – Giọng Thịnh Bội Già gắt gỏng đầy tức giận. Thịnh Đằng Vi nhìn mẹ, ánh mắt thất vọng tột cùng. Cô cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế để không run rẩy. “Trong mắt mẹ, con mãi chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Tháng Giêng năm sau con đã 26 tuổi rồi, vậy mà đến giờ mẹ vẫn xem con như một đứa bé, ngay cả chuyện tình cảm của con mẹ cũng muốn can thiệp. Những năm qua con chịu đựng đã đủ lâu rồi, thật sự quá đủ rồi! Nếu mẹ còn coi con là con gái, xin mẹ đừng ép con nữa!” Từng chữ một được Thịnh Đằng Vi thốt ra rõ ràng, dứt khoát. Nói xong, cô hít sâu một hơi nhưng cơ thể vẫn không kiểm soát được mà run lên. Không biết là vì tức giận hay vì nỗi đau trong lòng quá lớn. Nghe những lời này của Thịnh Đằng Vi, ánh mắt Thịnh Bội Già càng thêm u ám. “Con nói cái gì? Lặp lại cho mẹ nghe thử?” Giọng Thịnh Bội Già càng lúc càng cao, nhưng Thịnh Đằng Vi không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mắt mẹ và lặp lại từng lời vừa nói. Thịnh Bội Già tức giận đến mức sắc mặt khó coi cực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790307/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.