🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thịnh Bội Già đạp mạnh lên những dụng cụ may vá rơi vãi trên sàn, gót giày cao nghiến xuống không thương tiếc. Trong ánh mắt tinh anh của bà lúc này chỉ còn lại sự hung dữ lạnh lẽo. “Ai dạy con những thứ này? Sao dám cãi lại mẹ? Có phải vì dạo này mẹ bận rộn nên Lê Sanh đã dẫn con đi chơi bời lêu lổng, khiến con học đòi cãi lời mẹ như thế không?” – Giọng Thịnh Bội Già gắt gỏng đầy tức giận. Thịnh Đằng Vi nhìn mẹ, ánh mắt thất vọng tột cùng. Cô cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế để không run rẩy. “Trong mắt mẹ, con mãi chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Tháng Giêng năm sau con đã 26 tuổi rồi, vậy mà đến giờ mẹ vẫn xem con như một đứa bé, ngay cả chuyện tình cảm của con mẹ cũng muốn can thiệp. Những năm qua con chịu đựng đã đủ lâu rồi, thật sự quá đủ rồi! Nếu mẹ còn coi con là con gái, xin mẹ đừng ép con nữa!” Từng chữ một được Thịnh Đằng Vi thốt ra rõ ràng, dứt khoát. Nói xong, cô hít sâu một hơi nhưng cơ thể vẫn không kiểm soát được mà run lên. Không biết là vì tức giận hay vì nỗi đau trong lòng quá lớn. Nghe những lời này của Thịnh Đằng Vi, ánh mắt Thịnh Bội Già càng thêm u ám. “Con nói cái gì? Lặp lại cho mẹ nghe thử?” Giọng Thịnh Bội Già càng lúc càng cao, nhưng Thịnh Đằng Vi không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mắt mẹ và lặp lại từng lời vừa nói. Thịnh Bội Già tức giận đến mức sắc mặt khó coi cực điểm. Bà giơ tay định tát Thịnh Đằng Vi một cái, nhưng lần này cô không đứng yên chịu đựng nữa. Nhanh như cắt, Thịnh Đằng Vi túm lấy cổ tay mẹ và hất ra. Không ngờ con gái dám phản kháng, Thịnh Bội Già loạng choạng lùi lại hai bước, suýt ngã. “Con!” – Bà giận dữ chỉ thẳng vào mặt con gái. Thịnh Đằng Vi đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đáy mắt như đóng một tầng băng. “Con thật sự không muốn sống kiểu này nữa. Cứ tiếp tục thế này, con sẽ phát điên mất.” Giọng nói lạnh lùng của cô khiến dì Mai đang đứng lo lắng trong bếp đau lòng không thôi. Bao lần bà định bước ra can ngăn hai mẹ con, nhưng rồi lại thôi. Thịnh Bội Già cười gằn, tiến lên đá văng chiếc vali của Thịnh Đằng Vi, khiến đồ đạc bên trong văng tung tóe khắp nơi. Hành động này khiến lòng Thịnh Đằng Vi dậy sóng. Cô tức đến run người, nắm chặt hai tay đến mức móng tay cắm sâu vào thịt. Cơn đau giúp cô tỉnh táo đôi chút. Cô rời mắt khỏi đống đồ bị đá văng trên sàn, nhìn khuôn mặt méo mó vì giận dữ của mẹ và cười lạnh. Thịnh Bội Già càng thêm tức giận trước thái độ của con gái. Bà đảo mắt quanh phòng làm việc rồi dừng lại ở chiếc bàn. Và rồi, bà làm một việc khiến Thịnh Đằng Vi vô cùng căm ghét, một việc suýt phá hỏng tất cả. Bà chộp lấy ấm trà trên bàn, hất thẳng nước vào giá để bản thiết kế của Thịnh Đằng Vi. Cô hốt hoảng lao tới ngăn cản nhưng đã muộn. Thịnh Bội Già không dừng lại ở đó, bà còn đập đổ mọi thứ trên bàn – từ hộp kim chỉ đến giá để cọ màu. Không một vật dụng nào trên bàn thoát khỏi cơn thịnh nộ của bà, ngay cả chiếc máy may cũng bị xô ngã xuống sàn gỗ. Cảnh tượng đó diễn ra ngay trước mắt Thịnh Đằng Vi, khiến đầu óc cô như nổ tung. Toàn thân cô như rơi xuống hầm băng, máu đông cứng thành sương, lạnh đến mức cô gần như quên cả thở. Cố kìm nén nước mắt, nhưng đến giây phút này, mọi cảm xúc của Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng vỡ òa. “Mẹ điên rồi! Sao mẹ có thể làm vậy?” Thịnh Đằng Vi điên cuồng xô Thịnh Bội Già ra, gào lên trong nước mắt. Cô với lấy một bản thiết kế đã ướt sũng nước trà từ giá để đổ. Hơn nửa tờ giấy đã thấm ướt, chỉ cần chạm nhẹ là có thể rách nát. Đây là tâm huyết của cô, chỉ có cô mới hiểu nó ý nghĩa thế nào. Vậy mà người thân nhất của cô lại không chút do dự muốn hủy hoại nó. Thật quá đáng! Thịnh Bội Già túm lấy Thịnh Đằng Vi, giọng the thé: “Mẹ bỏ tiền dạy dỗ con không phải để con quay lại chửi mẹ bị bệnh! Mẹ đã nói rồi, mấy cái sườn xám này của con chẳng ra gì cả! Không có mẹ, con có được sống sung túc như bây giờ không?! Con sờ vào lương tâm mà trả lời mẹ xem!” Nước mắt Thịnh Đằng Vi tuôn rơi, ánh mắt đầy oán hận và căm phẫn nhìn Thịnh Bội Già: “Con thà năm đó mẹ nhốt con trong căn phòng đó còn hơn phải sống trong đau khổ thế này! Thịnh Bội Già, mẹ đúng là không xứng làm mẹ, không xứng!” Đây là lần thứ hai trong ngày Thịnh Đằng Vi chửi thề, đủ thấy cô tức giận đến mức nào với Thịnh Bội Già. Thịnh Bội Già nghe lời con gái nói mà tức đến đỏ mặt. Bà run rẩy giơ tay định tát Thịnh Đằng Vi lần nữa, nhưng rồi lại quay người bước đến tủ vải của con gái. Bà thô bạo kéo hết những cuộn vải được xếp ngăn nắp trên kệ xuống. Dường như vẫn chưa hả giận, bà tiến đến giá treo áo, lật đổ tất cả. Rồi bà nhặt chiếc kéo vừa rơi trên sàn, quay lại cắt nát những chiếc sườn xám đủ màu sắc và kiểu dáng còn treo trên giá. Thịnh Đằng Vi cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, run rẩy đến mức suýt đứng không vững. Căn phòng làm việc giờ tan hoang, tim cô đau như bị dao cắt, nước mắt càng lúc càng nhiều khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt. “Điên rồi, mẹ thật sự điên rồi…” Cô ngã người xuống chiếc bàn dài, vai run lên từng đợt vì khóc nấc. Nước mắt rơi không ngừng, như một con thú nhỏ bị thương tổn sâu sắc, giải phóng những cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu. Tiếng động trong phòng làm việc khiến dì Mai ở ngoài nhíu mày lo lắng. Cuối cùng bà không thể chịu được nữa, vội vã chạy từ nhà bếp vào. Khi bước vào phòng làm việc của Thịnh Đằng Vi, dì Mai không thể tin vào mắt mình. Căn phòng vốn ngăn nắp giờ tan hoang đến thảm hại, ngay cả tấm gương lớn cũng vỡ một nửa, mảnh vỡ nằm rải rác khắp sàn. Những người mẫu treo sườn xám đổ ngả nghiêng trên sàn, trong khi Thịnh Bội Già vẫn đang cầm kéo điên cuồng cắt phá những mẫu áo chưa hoàn thiện. Trời ơi! Tim dì Mai thắt lại vì kinh hoàng. Bà không thể ngờ hai mẹ con lại có thể cãi nhau dữ dội đến mức này ngay từ sáng sớm. “Dì Mai, ra ngoài ngay! Đóng cửa lại!” Thịnh Bội Già thoáng thấy bóng dì Mai, lạnh lùng ra lệnh. Dì Mai lo lắng nhìn Thịnh Đằng Vi đang khóc nức nở bên bàn, do dự một lúc rồi đành nghe lời ra ngoài, khép cửa lại. Tuy nhiên, bà vẫn đứng ngay bên ngoài cửa. Thịnh Bội Già vẫn không ngừng phá hoại, miệng lẩm bẩm: “Đúng, mẹ điên rồi! Bao nhiêu năm nay mẹ sống vì ai? Nếu mẹ không trông chừng con, có ngày con sẽ đi vào vết xe đổ của mẹ, gặp phải một thằng rác rưởi như ba con! Thế mà con lại không hiểu, cứ nghĩ mẹ đang hại con!” “Con nói xem, trên đời này, ngoài mẹ ra còn ai tốn công tốn sức vì con như vậy?!” Giọng bà càng lúc càng the thé, từng câu đều nhấn mạnh rằng bà làm tất cả vì Thịnh Đằng Vi. Nước mắt đã ướt đẫm mặt Thịnh Đằng Vi. Không chỉ cơ thể mà cả trái tim cô cũng run rẩy không ngừng. Cô cười cay đắng trong nước mắt: “Vì tốt cho con ư? Mỗi lần con muốn phản đối chuyện gì của mẹ, làm mẹ không vui, mẹ lại lấy cái chết ra đe dọa, buộc con phải… tiếp tục sống trong ngôi nhà ngột ngạt này. Tình yêu của mẹ… con thật sự không muốn nữa…” Thịnh Đằng Vi ngửa mặt nhìn trần nhà, vừa khóc vừa cười, giọng đau đớn: “Con đã… bị mẹ xé nát theo đúng ý mẹ rồi…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.