🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những ngày cuối năm, khác với mọi khi, Thịnh Đằng Vi và Thịnh Bội Già có một cái Tết yên bình hiếm hoi bên nhau. Trì Hoài Dã thì về khu Tây để đón Tết cùng bà nội Ngạn Xu. Trong một lần trò chuyện, Thịnh Đằng Vi nghe Trì Hoài Dã kể rằng Chu Thanh đã chuyển đến căn nhà mới trang trí của anh ta vào đêm trước Tết. Trước khi cúp máy, Trì Hoài Dã còn không quên trêu: “Từ giờ không gian thoải mái rồi, Vi Vi không cần lo bị ai quấy rầy nữa nhé.” Nghe giọng điệu đùa cợt của anh, Thịnh Đằng Vi cười mắng anh không đứng đắn rồi cúp máy luôn. Mùng hai Tết thường là ngày mọi người về thăm nhà ngoại, nhưng bà ngoại Thịnh Đằng Vi đã mất nhiều năm. Ngôi biệt thự cổ này cũng là di sản bà để lại. Sau khi ly hôn, Thịnh Bội Già đã đưa con gái về đây sinh sống. Điều đặc biệt là quyền sở hữu ngôi nhà được bà để lại cho Thịnh Đằng Vi chứ không phải cho Thịnh Bội Già. Tuy nhiên, Thịnh Bội Già không hề phàn nàn về điều này. Dù sao con gái bà cũng chỉ có một mình Đằng Vi, sau này tất cả đều là của con bé. Hôm nay, trong khi Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên đi thăm bạn bè, Thịnh Đằng Vi ở nhà, trong vườn sau ngắm hoa và phác họa. Khi mệt mỏi với bản thiết kế, cô lật sang trang mới, vẽ lại khung cảnh vườn hoa mùa đông. Đang say sưa với nét vẽ, một viên đá bất ngờ rơi xuống bên chân khiến cô giật mình, bút rơi xuống đất. Khi cô quay người định nhặt, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đeo nhẫn bạc đã nhanh hơn một bước. Ngạc nhiên ngước lên, cô thấy người đến mặc áo khoác đen dài, đuôi mắt hơi xếch như phượng hoàng toát lên vẻ lười biếng kiêu ngạo khó thuần phục. Không ai khác ngoài Kỳ Cảnh. Sau giây phút ngỡ ngàng, Thịnh Đằng Vi khẽ mỉm cười, đưa tay ra ý bảo Kỳ Cảnh trả bút. Kỳ Cảnh tiến gần hơn một bước, đặt bút vào tay cô. Khóe môi anh cong lên, giọng trầm ấm hiếm có: “Đi ngang qua, tình cờ gặp dì Mai đang đổ rác ở cổng. Hỏi thăm thì biết em ở nhà nên vào thăm.” “Anh không đi chúc Tết người thân à?” Thịnh Đằng Vi thu ánh mắt từ người anh, hỏi nhẹ. Kỳ Cảnh kéo ghế ngồi cạnh cô, nhìn bức tranh trên giấy và khen vài câu trước khi trả lời: “Mẹ anh mất đã nhiều năm, bà ngoại cũng không còn. Những người còn lại ngày thường còn chẳng qua lại, đi thăm cũng chẳng có ý nghĩa gì.” “Đạo lý xã giao thôi mà, ba anh không bắt anh đi sao?” “Với họ còn tình cảm gì để xã giao chứ.” Kỳ Cảnh đáp với vẻ uể oải. Thịnh Đằng Vi chỉ cười không nói, tiếp tục tập trung vào bức tranh dang dở. Kỳ Cảnh không quấy rầy, ngồi im lặng ngắm cô vẽ. Ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng lại trên gương mặt cô, dõi theo từng đường nét. Anh không thể phủ nhận, vẻ đẹp thanh lãnh của Thịnh Đằng Vi là một bức tranh khiến người ta say đắm. Dù gương mặt kiều diễm nhưng không hề vũ mị nhờ có thêm nét thanh cao. Đặc biệt khi cô chăm chú vào công việc, càng khiến người ta rung động. Khi Thịnh Đằng Vi vừa đặt bút xuống, Kỳ Cảnh phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Tình cờ đi ngang phòng trà của ba anh, nghe được ba với mẹ em bàn chuyện của chúng ta. Có vẻ họ vẫn muốn ghép đôi chúng ta.” Thịnh Đằng Vi thu bút, dừng lại một chút rồi nghiêng đầu nhìn Kỳ Cảnh, nghiêm túc nói: “Anh biết đấy, tôi có người yêu rồi, và chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu.” Kỳ Cảnh không tỏ vẻ bất ngờ, ngược lại còn cười: “Chủ quán bar đó hả, cũng được đấy.” Thịnh Đằng Vi khẽ nhíu mày: “Chúng ta không thể nào đến với nhau được, còn về ý định của họ, tôi không quan tâm.” Tương lai là cuộc sống của cô với người khác, muốn thế nào là do cô quyết định. Kỳ Cảnh cười: “Yên tâm đi, anh đã nói rồi, chuyện đời anh còn chưa đến lượt ba anh quyết định. Tuy nhiên, với em thì anh thật sự có ý…” “Dừng lại.” Anh chưa nói hết câu, Thịnh Đằng Vi đã cắt ngang: “Đừng nói tiếp, tôi sợ sau này cả tình bạn cũng không giữ được.” Kỳ Cảnh bật cười: “Được rồi, không nói nữa, dù sao em biết là được.” Thịnh Đằng Vi thu dọn đồ đạc, đứng dậy ngắm những bông hoa mùa đông, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh cũng đừng để tâm đến tôi nữa, những lời như vậy cũng đừng nói nữa. Tôi đã nói rõ với mẹ tôi rồi, nếu không được thì tôi sẽ dọn ra ở riêng.” “Đến mức đó sao? Đến nỗi phải dọn ra ở riêng?” Kỳ Cảnh cười lớn. Thịnh Đằng Vi lần này không đáp lời anh, cô thầm nghĩ, đúng vậy, vì anh đâu biết mẹ tôi khó chịu đến mức nào. Hai người vào nhà, với tư cách chủ nhà, Thịnh Đằng Vi hỏi Kỳ Cảnh có muốn ăn uống gì không, cô có thể bảo dì Mai làm. Kỳ Cảnh duỗi người, xua tay từ chối, nói rằng anh thật sự chỉ ghé qua thăm, trò chuyện cũng khá lâu rồi, nên về thôi. Thịnh Đằng Vi không giữ, tiễn anh ra cửa rồi vào phòng làm việc dọn dẹp một lúc trước khi lên lầu hai nghỉ ngơi. Hơn 8 giờ tối, sau bữa tối, Thịnh Đằng Vi thấy Tạ Văn Uyên về nhà, tay còn cầm áo khoác vừa cởi. Thịnh Đằng Vi thấy mẹ không về cùng nhưng không hỏi. Tạ Văn Uyên chủ động nói với cô rằng Thịnh Bội Già còn đi dự tiệc tiếp, chắc khuya mới về. Thịnh Đằng Vi không ngạc nhiên, vì đây đâu phải lần đầu. Mẹ cô bận rộn thật, từ khi sống chung, cô mới biết điều này. Khi bóng Tạ Văn Uyên khuất sau khúc cua cầu thang, Thịnh Đằng Vi thu ánh mắt lại, vào bếp tìm dì Mai xin dâu tây ăn, tiện thể hỏi trong thời gian cô không ở nhà, có ai vào phòng cô không. Dì Mai đáp: “Thỉnh thoảng dì vào dọn phòng cho cháu, có lẽ bà chủ có vào.” Thịnh Đằng Vi gật đầu, trong lòng đã hiểu, dù sao cũng nên để ý cẩn thận thêm. Cho một quả dâu tây vào miệng, trò chuyện với dì Mai vài câu về chuyện nhà rồi ra khỏi bếp. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên, móc ra xem, thấy tên người gọi hiện trên màn hình, khóe môi cô vô thức cong lên. Là Trì Hoài Dã. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng pháo hoa, pháo giấy cùng tiếng ồn ào của đám đông. Thịnh Đằng Vi lên tiếng trước: “Anh đang ở đâu vậy? Bên đó nghe náo nhiệt thế.” Đối lập hoàn toàn với không khí vắng vẻ bên cô. Trì Hoài Dã cười bảo anh đang ăn cơm ở nhà họ hàng với bà, bên này có nhiều trẻ con, ồn ào đến nhức đầu. “Vậy sao không ở lại chuyện trò với bà và mọi người, lại gọi điện cho em?” Bên kia lại vọng đến tiếng trẻ con la hét và tiếng pháo, nhất thời lấn át giọng Trì Hoài Dã. Sau đó, đầu dây bên kia im lặng một lúc, Thịnh Đằng Vi nghe được giọng cười của Trì Hoài Dã. Anh nói: “Em yêu, năm mới vui vẻ nhé, anh lại nhớ em rồi.” Lòng Thịnh Đằng Vi mềm nhũn, khóe môi cong cao hơn, nhẹ nhàng đáp lại một câu năm mới vui vẻ. Đây là lần *****ên Trì Hoài Dã gọi cô là Em yêu, trước giờ toàn là Vi Vi, Đại công chúa. Lần này nghe anh gọi em yêu khiến cô hơi buồn nôn, nhưng lại rất thích.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.