Cửa hàng may đo sườn xám khai trương đúng hẹn, khiến Thịnh Đằng Vi tất bật không ngừng nghỉ. Theo đề xuất của Lê Sanh, cô đã tuyển thêm hai nhân viên chuyên môn về lĩnh vực này. Mỗi ngày có không ít khách ra vào cửa hàng, số người muốn đặt may sườn xám thủ công cũng khá đông. Tuy nhiên, Thịnh Đằng Vi không nhận đơn hàng một cách tùy tiện. Cô hiểu rõ thời gian biểu của mình, năm ngoái cô chỉ nhận tối đa mười bộ sườn xám thủ công. Lần này có thêm hai trợ thủ, cô quyết định nhận thêm mười đơn hàng nữa. Chỉ cần hoàn thành một bộ, tiền công đã đủ để cô có lãi. Sau khi khai trương, không thể không tổ chức một bữa tiệc mừng. Địa điểm vẫn là quán bar của Trì Hoài Dã. Trên bàn tiệc, Lê Sanh và Chu Thanh trò chuyện sôi nổi. Chu Thanh còn đùa giỡn bắt Lê Sanh phải cho cô ấy xem cơ bụng, khiến không khí càng thêm vui vẻ. Khi đã ngà ngà say, những câu đùa của họ càng lúc càng táo bạo. Nhưng Lê Sanh không phải cô gái ngây thơ, những câu đùa của cô còn “cay” hơn cả Chu Thanh. Ngồi bên cạnh, Thịnh Đằng Vi nghe mà đỏ mặt, vội dùng khuỷu tay huých Lê Sanh, nhắc nhở cô ấy nên kiềm chế. Lê Sanh nghiêng đầu nhìn cô, cười với ánh mắt say say: “Đều là người lớn cả, nói chuyện người lớn có gì không tốt? Anh ta còn không đấu được tớ. Dám cá là Trì Hoài Dã nhà cậu còn “lãng mạn” hơn cậu ta nhiều.” Thịnh Đằng Vi: “…” Trì Hoài Dã: “…” Anh có cảm giác ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790335/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.