Kể từ hôm Thịnh Đằng Vi phát hiện Tạ Văn Uyên đột ngột xuất hiện trong phòng mình, cô bắt đầu để ý từng cử chỉ của ông ta. Mỗi ngày, Tạ Văn Uyên đều rời nhà từ sớm và về muộn, như thể đang tránh mặt cô. Những nghi ngờ trong lòng Thịnh Đằng Vi ngày càng lớn. Đêm đó, sau nửa đêm, cô trở dậy và dùng đèn pin từ điện thoại để kiểm tra kỹ từng góc phòng, tìm kiếm bất kỳ camera ẩn hay thiết bị theo dõi nào có thể có. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng và không phát hiện điều gì bất thường, Thịnh Đằng Vi thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm sau, cô quyết định lắp một camera ẩn đối diện cửa phòng. Như vậy, mỗi khi Tạ Văn Uyên xuất hiện, cô đều có thể theo dõi được. Gần nửa tháng trôi qua, Thịnh Đằng Vi vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường. Có vẻ như hôm đó Tạ Văn Uyên thật sự chỉ vô tình đi ngang qua và tiện tay đóng cửa giúp cô. Nhưng Thịnh Đằng Vi tin vào trực giác của mình. Trực giác của cô chưa bao giờ sai, có điều gì đó không ổn với Tạ Văn Uyên, ông ta đang giấu giếm điều gì đó. Cuối tháng, Thịnh Bội Già cuối cùng cũng hoàn thành xong dự án mới. Tối đó, bà mệt mỏi trở về nhà và ngay lập tức gọi dì Mai pha trà thảo dược để tỉnh táo. Dì Mai tiến lên đón chiếc áo khoác từ tay bà và treo lên giá. Thịnh Bội Già ngồi xuống sofa, xoa xoa giữa hai chân mày và hỏi: “Thịnh Đằng Vi đâu rồi? Trên lầu à?” Dì Mai im lặng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790336/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.