Khương Dật đứng đó, cảm xúc thật sự thăng trầm dữ dội. Anh ta run rẩy hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Em… Đám cưới này, em đã lên kế hoạch từ trước phải không?” Nhớ lại những thay đổi của Lê Sanh thời gian gần đây, anh ta đã có những dấu hiệu nhận ra. Chẳng trách cứ mỗi lần anh ta tan làm về, sắc mặt cô luôn nhạt nhòa, không biểu lộ cảm xúc, chỉ khiến người ta cảm thấy xa cách hơn trước rất nhiều. Cũng chẳng trách cô luôn tránh né anh ta với lý do không khỏe, không tiện này nọ. Thì ra tất cả đều là vì chuyện này. Lê Sanh khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.” “Chuyện xảy ra khi nào…?” Khương Dật hỏi, giọng run run. “Đêm tôi chuốc say anh đó.” Lê Sanh đáp nhẹ nhàng, thờ ơ. Thân hình Khương Dật khẽ loạng choạng. Anh ta nhớ ra đêm đó, Lê Sanh đặc biệt nhiệt tình, không chỉ nấu một bàn đồ ăn ngon, còn mặc chiếc váy ngủ gợi cảm cho anh ta ngắm. Lúc ấy anh ta còn định “làm” trước khi ăn cơm, nhưng cô bảo không vội, ăn cơm trước rồi uống chút rượu. Kết quả là anh ta uống quá nhiều, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Sáng hôm sau tỉnh dậy trên sofa, còn bỏ lỡ giờ đi làm. “Thì ra là vậy… Em không đánh thức anh dậy đi làm là vì chuyện này. Em đã kiểm tra điện thoại của anh” Khương Dật cười khổ. Lê Sanh nhún vai, cười nhạt: “Đôi khi trực giác phụ nữ đáng sợ lắm. Nếu tôi không kiểm tra điện thoại của anh, sau khi cưới thật với anh thì có khác gì xuống địa ngục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790338/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.