Trong khoảng thời gian đó, Roy và Jock run cầm cập trong sảnh ngôi nhà thờ cháy dở vẫn chưa sập hẳn.
“Kẻ quái quỷ nào vậy?” Jock hỏi.
“Điều đó thì có gì quan trọng chứ” Roy đáp. “Cái chính là hắn ở đó, đợi chúng ta.”
“Sớm muộn gì chắc chắn họ cũng sẽ đặt người canh gác. Mày nghe người ta kháo nhau chưa: Con trai ông chủ thái ấp đang bàn chuyện tìm chó săn.”
“Chó thì dễ đánh bả thôi,” Roy nói.
“Thằng cha chết giẫm, bất kể hắn là ai,” Jock nói. “Tao suýt thì đái cả ra quần.”
Khuôn mặt trắng bệch chằm chằm nhìn ra từ chòi canh cũng khiến Roy sợ khiếp vía. Nếu dừng lại suy nghĩ, hắn sẽ biết đó là một con người. Nhưng ai có thể dừng lại vào những thời điểm như thế cơ chứ? Chúng vứt cuốc xẻng chạy thục mạng.
Jock không vứt đèn lồng nhưng cũng không dừng lại để thổi tắt lửa, và cái thứ đó - không, đó không phải thử gì cả, mà là một người - đã đuổi theo chúng tới nửa đường trước khi Roy chộp lấy cái đèn lồng từ tay thằng em trai ngu độn.
Giờ chúng đang ở trong nhà thờ ẩm ướt. Không có lửa và không có cách nào để đánh lửa.
Tuy nhiên, như thế lại có nhiều thời gian để nghĩ. Giữa đêm, trong mưa, tòa lâu đài cổ trên ngọn đồi là một khối đen sừng sững in hình lên bầu trời cũng tối sẫm như thế. Roy nhìn lên nó và suy nghĩ.
Hắn không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua trước khi Jock cất tiếng, “Ngớt mưa rồi.”
Nhưng chừng ấy thời gian là đủ. “Chúng đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-me-va-lieu-linh/405911/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.