Sáng sớm, sắc trời u ám, phía chân trời lộ ra một vệt màu trắng xám!
Các huynh đệ Hỗ gia trại đã sẵn sàng, võ trang đầy đủ, tay cầm đao thương côn bổng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất phát. Nhân số tuy không nhiều, nhưng người người gan dạ dũng mãnh, khí phách, thấy chết không sờn.
Hoa Như Ngọc bị Trần Tiểu Cửu vày vò cả đêm, tuy rằng trong người dễ chịu, nhưng sáng sớm hôm sau vẫn dậy rất đúng giờ.
Ngước mắt nhìn đầu Trần Tiểu Cửu, còn dụi dụi vào bầu ngực sữa của mình, một đùi vẫn càn rỡ tiến lên chiếc "miệng nhỏ" của mình mà xáp tới…
Hoa Như Ngọc đẩy hắn ra, hạ giọng nói:
- Tiểu Cửu, dậy đi!
Tiểu Cửu lầm bầm nói:
- Thời gian vẫn còn sớm, nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi thêm một chút…
Bàn tay to của hắn lại không thành thật đặt lên ngực nàng, xoa nắn một hồi.
Bỗng nhiên hắn bật lên, lật lên trên người Hoa Như Ngọc, dường như lại muốn mở ra một cuộc quần thảo mới!
Hoa Như Ngọc mày phượng nghiêm nghị, một cước nâng lên, đạp hắn bật khỏi giường.
Đứng dậy, vừa mặc quần áo, vừa sẵng giọng nói:
- Tối qua chàng điên loạn như vậy còn chưa đủ sao? Chàng làm ta chậm trễ đó, mau mặc quần áo vào đi! Ngược lại nếu chàng ra muộn, trái với quân lệnh, cẩn thận thiếp sẽ chém cái đầu của chàng đó!
Gió bấc thổi qua, trên mặt đỏ lạnh như đao!
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, La Đồng, Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, quân đoàn Anh Mộc, vẻ mặt nghiêm trang đứng trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686545/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.