Tô Vân Lý nhìn người phụ nữ đang câm như hến ở trước mặt, đối với Trình Lạc, anh ta chỉ coi cô như một kẻ thay thế cho người ở trong lòng. Hiện nay chính chủ đã trở về, kẻ hàng giả như cô đương nhiên phải cút xéo. Tuy làm như vậy đúng là hơi vô tình, nhưng Tô Vân Lý không hề cảm thấy bản thân mình đã làm sai chuyện gì.
Thế nhưng hôm nay, anh ta vậy mà lại cảm thấy Trình Lạc có chút không giống với bình thường.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng khí chất lại điềm đạm, tự chủ hơn, còn có một loại bá đạo không thể diễn tả nổi.
“Không, chủ yếu là đến để ăn sáng thôi.” Trình Lạc lấy khăn lên lau miệng: “Thứ hai là tôi muốn đến trao đổi với anh một chút về chuyện ly hôn.”
Đầu lông mày của Triệu Vi Ninh thoáng qua một tia vui mừng, đến cả Tô Vân Lý cũng nhướng mày.
“Tôi có thể ly hôn với anh, chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền?
Cô không thiển cận thế đâu.
Trên thế giới này không thiếu người cho cô tiền, cô cần gì phải để ý chút tiền mọn này của Tô Vân Lý làm gì.
Trình Lạc nhìn xuống Nhu Nhu đang cắn đầu ngón tay của nhóc, cảm nhận được cái nhìn của mẹ, Nhu Nhu liền ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào. Trình Lạc cảm thấy chán ghét liền thu tầm mắt lại.
“Điều kiện ly hôn là… đứa bé này giao cho anh nuôi dưỡng.”
Nụ cười trên mặt Triệu Vi Ninh lập tức đông cứng lại.
Đôi mắt đen của Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768475/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.