Toàn Phong chính thức làm tổ ở trong nhà Trình Lạc, có điều nó vô cùng lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này.
Chủ nhân mới này của nó đã nghèo đến mức mỗi tối phải hít gió Tây Bắc để sống rồi, thật sự là hít gió Tây Bắc. Mỗi tối chín giờ lên sân thượng, chuẩn mười rưỡi thì đi xuống, một ngày ba bữa chỉ có hai quả táo và một cốc nước, nếu cứ tiếp tục như thế này, Toàn Phong rất lo chủ nhân mới này của nó sẽ đói chết mất, sau đó nó sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, sẽ bị đám buôn chó bắt lại bán cho các quán ăn, có khả năng lần cuối cùng lộ mặt của nó là trên bàn ăn của quán cơm mất…
Nghĩ đến khung cảnh đó, đầu chó của Toàn Phong lại bắt đầu đau rồi.
Trình Lạc đối với nó là kiểu nuôi thả, không đánh, không mắng cũng không thân mật. Giống hệt như lúc đầu cô đã nói, hoàn toàn đối đãi với nó như một con chó giữ cửa bình thường, vì vậy mà Toàn Phong có rất nhiều thời gian hoạt động tự do.
Toàn Phong cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy được, nếu như chủ nhân không nuôi nó, vậy nó sẽ tự tìm lối đi khác!
Toàn Phong hạ quyết tâm xong liền ngậm theo cái bát ăn cơm của mình, lắc đuôi chạy xuống lầu, đến quảng trường cách đó không xa lắm, tìm một nơi thiên thời địa lợi đặt mông ngồi xuống, lại đặt bát để trước mặt.
Chỉ đáng tiếc móng giò của Toàn Phong không biết viết chữ, nếu không nó sẽ đeo một tấm bảng, ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768476/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.