Sau khi uống gió Tây Bắc được mấy ngày, Trình Lạc rốt cuộc cũng bắt đầu tính toán về kế sinh nhai cho cuộc sống sau này.
Cô của hiện tại đã không còn là lão tổ hồng hoang, cũng không còn phất tay một cái là sẽ có thần phật khắp nơi đến hầu hạ cô, càng không thể chỉ hắt hơi một tiếng là khiến cho trời đất cũng phải rung chuyển nữa, hiện tại cô chỉ là một con người.
Thế nhưng muốn cô khuất phục dưới tay loài người là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không có khả năng.
Trình Lạc suy tính một hồi, hỏi: “Mày nói xem, liệu có người nào sẽ tặng tao một cái công ty không?”
Toàn Phong đang đuổi theo chơi đùa với cái đuôi của mình: ????
Trình Lạc cau mày, có chút không hài lòng với phản ứng này của Toàn Phong: “Bọn họ dựa vào cái gì mà không tặng tao?”
“…”
Dựa vào cái gì mà bọn họ phải tặng cô!
Trình Lạc xùy một tiếng, cho dù trở lại thân thể của một con người lần nữa, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy bản thân nên được người khác yêu thương chiều chuộng.
Bởi vì cô thông minh, xinh đẹp lại cao quý.
Toàn Phong lười để ý người chủ nhân trông có vẻ cao ngạo, quyến rũ thực tế lại thiếu não này.
Nó áng chừng thời gian cũng sêm sêm, chuẩn bị tiếp tục thời gian “đi tản bộ” của ngày hôm nay.
[Có thể treo vào cổ tôi cái túi nilon không?]
Bát ăn cho chó không hữu dụng chút nào, may mà hôm qua không có gió, chứ hôm qua mà có gió thì số tiền ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768477/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.