🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở thú có tên là “Ngôi nhà của rừng rậm” đó nằm ở rất xa, lái xe đến đó phải mất 40 đến 50 phút.

Trình Lạc ngồi ở ghế sau, con chó của cô thì ngồi bên cạnh cô, càng đi vào sâu càng không thấy người ở, cỏ xanh nối tận chân trời, đồng lúa gió thổi vi vu, sắc xuân bỗng chốc sinh ra.

Làn gió ấm áp thổi qua cửa kính xe đang mở, nhẹ nhàng vén mái tóc đen của cô lên.

Hà Chỉ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, góc nghiêng tinh xảo như được bao phủ trong ánh hào quang, khiến người phụ nữ bình thường kiêu ngạo và lãnh diễm trở nên dịu dàng hơn một chút.

Tim Hà Chỉ nảy lên một cái, vội vàng không hoảng hốt mà dời tầm mắt đi.

“Sắp đến rồi.”

“Ừm.”

Con đường đất phía trước khó đi, Hà Chỉ lái chậm lại.

Ngoài cửa sổ, có tiếng gió thổi nhẹ làm lá cây lay động, còn có tiếng chim vàng anh ríu rít, tiếng chim hót từ từ đến gần, chỉ thấy một con chim nhỏ màu vàng lượn vòng đến.

Cô xoa mặt, đưa tay ra ngoài dò xét.

Con chim ngắt một bông hoa dại đặt vào tay cô, lại vỗ cánh bay về phía chân trời.

Hà Chỉ lái xe phía trước cũng không để ý đến cảnh tượng này, mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng cũ nát.

Trình Lạc mở cửa bước xuống xe, sở thú này rõ ràng đã cũ kỹ, cánh cổng hoen gỉ, lan can sắt ở hai bên xiêu vẹo, gió thổi mưa dầm, tấm biển trên cổng sớm đã mục nát không thể chịu nổi, đồng hoang hai bên làm nền, nhìn vào vô cùng thê thảm và hoang vắng.

Hà Chỉ nói với Trình Lạc: “Vẫn còn mấy nhân viên công tác ở lại nơi này, tôi đã hẹn với bọn họ tầm này sẽ gặp mặt.”

Đang nói, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồng phục màu xanh đậm từ trong đi ra.

Anh ta trạc ba mươi bốn mươi tuổi, để râu quai nón, da ngăm đen, dáng người cao to, trông rất khó chọc.

“Cậu là vườn trưởng mới à?” Người đàn ông râu quai nón ngậm điếu thuốc lá, vừa mở cửa cho bọn họ vừa nói: “Đầu năm nay thật là có người rảnh tới mức đau trứng.”

Thái độ của râu quai nón rất không tốt, Hà Chỉ không bận tâm mà cười nói: “Tôi là Hà Chỉ, đây là bạn đồng hành của tôi, Trình Lạc.”

“Trình Lạc?”

Phản ứng của râu quai nón không hề nhỏ đối với cái tên này, anh ta đảo mắt qua Trình Lạc, sau khi nghiêm túc nhìn kỹ một lượt, nói: “Tên của cô giống hệt với tên của một nữ minh tinh dâm ô mà vợ trước của tôi từng hâm mộ kia.”

Hà Chỉ có chút xấu hổ.

Trình Lạc lại không hề để ý chút nào.

“Vào đi, tôi tên là Đại Xuyên, là người chăn nuôi động vật ở đây.”

Trình Lạc theo sau hai người, bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Sở thú này có diện tích không nhỏ, nhưng đã cũ nát không chịu nổi, một số lan can bảo vệ đã sớm đổ xuống. Có thể nhìn thấy phân động vật khắp nơi trên mặt đất, cỏ dại mọc đầy trên mặt đất bằng phẳng ở hai bên, cho thấy sự thật nó đã bị bỏ hoang từ lâu.

Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tình cảnh này vẫn khiến Hà Chỉ ngạc nhiên, môi trường ở đây đã ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà các loài động vật kia có thể sinh tồn ở một nơi như vậy.

“Đại Xuyên, nơi này trừ anh ra, hẳn là còn có những người khác đúng không?”

“Trước thì có.” Đại Xuyên nhả một ngụm khói thuốc: “Sau thì chạy hết rồi. Nhà ai lại đi làm cái loại nghề nghiệp tốn công vô ích như thế này chứ, chỉ có thằng ngốc mới ở lại thôi. Không sai, tôi chính là thằng ngốc đó đấy.”

Không tiền lương, không kì nghỉ, không năm hiểm một kim*, ngoài ra còn phải chi trả cho việc chi tiêu của sở thú, đó là một khoản tiền không nhỏ chút nào đâu.

(*Thuật ngữ tập hợp của một số loại quyền lợi bồi thường mà người sử dụng lao động dành cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.)

Đúng lúc này, Trình Lạc nghe thấy tiếng gầm gừ của bầy sư tử.

Cô dừng bước chân, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

“Bên ấy nhốt lão đại của bọn chúng, tôi đưa hai người đi xem.”

Trình Lạc theo sau, đây có thể coi là công trình kiên cố nhất trong toàn bộ sở thú. Hàng rào sắt vô cùng chắc chắn, tổng cộng có năm ổ khóa từ trong ra ngoài. Có lẽ là sợ con vật nhảy ra ngoài từ phía trên, chủ nhân của chúng lại gia cố thêm một tầng tấm sắt nữa ở trên đỉnh đầu.

Đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là một nhà tù, những phạm nhân bị nhốt ở bên trong là một con sư tử đực, một con hổ Bengal, còn có một con gấu xám và một con báo săn Châu Phi.

Bắt mắt nhất là con báo săn kia, dáng con báo săn có lẽ còn gầy hơn so với dáng vóc bình thường của nó. Bộ lông không có chút sáng bóng nào, giống như là cái thảm trải sàn cũ nát bao bọc lấy tứ chi và thân thể.

Con báo săn nằm rạp trên phiến đá, nó nheo mắt tận hưởng ánh nắng xuyên qua các kẽ hở nhỏ. Trên má trái của nó có một vết sẹo cắt ngang bên tai sâu đến nỗi thấy cả xương, trông vô cùng dữ tợn.

Các loài động vật khác cũng chỉ ở xung quanh nó, hòa thuận và vô cùng nghe lời.

Hà Chỉ rất khiếp sợ, nói: “Anh nhốt chúng nó lại với nhau à?”

Đại Xuyên giải thích: “Mấy con này đã ở cạnh nhau ở sở thú này từ trước rồi, có cảm tình tốt lắm đấy, đại ca của bọn chúng là boss, chính là con báo đầu kia.”

Hà Chỉ kinh sợ.

“Mấy con này đều từng bị loài người ngược đãi, rất không tin tưởng loài người, còn đã từng tấn công cả nhân viên chăn nuôi chúng tôi. Sau này tôi gia cố tường rào lại, mở một cái cửa, truyền đồ ăn từ đó qua. Bởi vì chúng quá hung dữ nên các sở thú và trung tâm quản lý động vật khác đều không tiếp nhận. Không còn cách nào khác, chỉ đành để chúng tiếp tục ở lại đây thôi.”

Lúc nói chuyện, mấy con vật ở bên trong phát hiện bóng dáng của bọn họ. 

Con báo săn được gọi là đại ca kia nheo nheo mắt, đôi mắt sắc bén liếc qua bên này.

Toàn Phong là cái tên không sợ trời đất là gì, ngay lập tức tru lên một tiếng.

Tiếng kêu của Toàn Phong dưới ánh nhìn của bọn chúng chính là lời khiêu khích. Một con gấu xám ở phía trong nhất đứng thẳng lên, ngửa đầu lên trời gầm một tiếng, giây tiếp theo, một con hổ khác cũng nhe nanh lao về phía bọn họ.

Hà Chỉ vội vàng kéo Trình Lạc lùi lại mấy bước, con hổ kia há miệng cắn vào hàng rào sắt, ý tứ tấn công vô cùng rõ ràng.

Đại Xuyên trào phúng nói: “Thấy chưa, những con súc sinh này không thuần dưỡng được đâu.”

“Gâu!” Toàn Phong cũng bị dọa nhảy lên, nhưng vì cố kỵ đến thể diện, nó vẫn cố lớn mật sủa thêm hai tiếng nữa.

Đại Xuyên nhìn thấy dáng vẻ phô trương sức mạnh của Toàn Phong, cười nói: “Đây là chó của cô à?”

Trình Lạc cụp mắt xuống: “Ừm.”

“Gan còn lớn phết đấy.”

Không, chỉ vì sĩ diện thôi.

Trình Lạc cũng không vạch trần, tiếp tục nhìn tổ hợp thần kỳ bên trong lồng giam. 

Cô tiến lên trước vài bước, đang lúc định đến gần thì Hà Chỉ ở phía trước cản cô lại: “Đừng đi, nguy hiểm lắm.”

Hà Chỉ cảnh giác nhìn vào bên trong mấy lần: “Cô cũng thấy rồi đấy, tình huống ở đây tệ thế nào, đến cả tôi cũng không ứng phó nổi chứ đừng nói là cô.”

Trình Lạc tự động bỏ qua lời nói của anh ấy, thu lại tầm nhìn: “Đưa tôi đi xem những chỗ khác đi.”

“Được, hai người theo tôi.”

Hai người lại đi theo Đại Xuyên đến nơi khác, lúc sắp đi, Toàn Phong còn nhe nanh khiêu khích mấy con v.ật to lớn bên trong.

“Khu vực phía trước có chút nguy hiểm, cô gái à, cô cũng đừng đi qua đó nữa.”

Vừa nói, tầm mắt của Đại Xuyên đảo qua Trình Lạc.

Trình Lạc cụp mi rũ mắt, không đáp lại anh ta.

Nơi đây vẫn là khu vực được bảo vệ bằng lưới sắt, bên trong trồng thảm thực vật và cây cối. Bởi vì lâu ngày không ai xử lý, dòng sông nhân tạo bên trong đã khô cạn từ lâu.

“Chỗ này là nơi ở của mãng xà đốm đen.” Đại Xuyên giới thiệu.

Trình Lạc nhìn thấy cửa không khóa, vì thế liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Đợi đến khi Đại Xuyên và Hà Chỉ kịp phản ứng trở lại thì Trình Lạc đã đến khu vực trung tâm. 

Đại Xuyên hít ngược một ngụm khí lạnh, sợ tới mức làm rớt cả mẩu thuốc lá trong miệng, anh ta vịn vào hàng rào bảo vệ mà gầm to về phía Trình Lạc: “Mau ra đây! Hai con mãng xà khổng lồ đó cắn người đấy.”

Hai con mãng xà đốm đen sống trong này có thân hình cực lớn, tính cách cũng vô cùng nóng nảy. Cho dù răng nanh của bọn chúng không có độc, một vết cắn của bọn chúng cũng đủ để cắn đứt cổ con người.

Đại Xuyên chỉ có thể dựa vào một tia thiện ý còn sót lại của nhân viên chăn nuôi, nhưng anh ta không muốn gặp phải sự cố gì đâu.

Sắc mặt của Hà Chỉ cũng thay đổi, quay đầu chạy vào bên trong kéo lấy cánh tay của Trình Lạc: “Nhân lúc bọn chúng vẫn chưa chú ý, chúng ta mau đi thôi.”

Vừa dứt lời, một cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền tới.

Tiếng sột soạt văng vẳng bên tai, với tiếng lá cọ xát, mơ hồ còn nghe thấy tiếng thè lưỡi.

Đôi mắt của Trình Lạc hơi loé lên, nhìn về phía trước.

Bóng đen không nhanh không chậm từ trong bóng tối lủi ra. Nó rất lớn, thân hình như một thân cây cường tráng, đuôi đung đưa trên mặt đất, đôi đồng tử dựng thẳng lạnh lẽo thấu xương nhìn hai người.

Ngay sau đó, con mãng xà đốm đen còn lại cũng bò tới từ hướng ngược lại, thân hình cũng giống như vậy, nhưng hoa văn trên cơ thể của nó lại sâu và nguy hiểm hơn.

Bàn tay đang kéo Trình Lạc của Hà Chỉ run run, gương mặt đã sớm trắng bệch vì sợ. Vẻ mặt anh ấy vẫn kiên định bảo vệ Trình Lạc, dưới chân vẫn không nhúc nhích.

Trình Lạc nhìn về phía hai con mãng xà khổng lồ, lông mi dài khẽ rung, vươn tay về phía bọn chúng: “Lại đây.”

Trong lòng Hà Chỉ lộp bộp một cái, vội chắn phía trước cô, cố ý đè thấp cái giọng mang theo sự căng thẳng: “Tôi đếm đến ba, cô chạy nhanh ra bên ngoài, tôi sẽ ở sau lưng cô, cô không cần sợ.”

Tên nhóc này…

Giờ phút này rồi còn lo cho cô à?

“1…”

Chân của Hà Chỉ hơi lùi về sau, nhìn chằm chằm vào tầm mắt của mãng xà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“2…”

Mãng xà khổng lồ mang theo nguy hiểm áp bách thong thả đến gần, tim của Hà Chỉ gần như nhảy lên đến tận cổ họng.

Yết hầu anh ấy lên xuống mấy lần, cánh tay đang kéo Trình Lạc khóa chặt không buông.

“3! Chạy mau!”

Vừa dứt lời, Hà Chỉ đã bị một ngoại lực kéo sang một bên, lại trong nháy mắt đã thấy cô gái vốn đang bên cạnh mình chạy đến trước mặt con mãng xà khổng lồ kia.

Hà Chỉ trợn mắt, gầm nhẹ ra tiếng: “Cô đang làm cái gì vậy?!”

Động vật hoang dã không phải là thú cưng nuôi trong nhà, chúng nó không hiền lành, tràn ngập cảnh giác và sự công kích. Chúng bài xích mọi sinh vật trừ đồng loại, càng căm thù con người đã bạo hành chúng. Hiện giờ, hành vi của Trình Lạc ở trong mắt của chúng là sự khiêu khích tr.ần t.rụi.

Hai con mãng xà khổng lồ trên mặt đất ngóc đầu lên, lưỡi rắn khè ra.

Trái ngược với hình thể khổng lồ của con mãng xà, Trình Lạc đứng trước mặt chúng giống như một con dê béo chủ động đưa đến bên miệng, vô cùng hấp dẫn.

Đặc biệt là…

Hai con mãng xà này đã lâu lắm rồi chưa được ăn gì.

“Xì xì…”

Tiếng kêu từ trong cổ họng phát ra, âm thanh rất dày và nặng nề, truyền vào vào tai làm lòng bàn chân người ta phát lạnh.

Đại Xuyên đứng bên ngoài đã cầm lấy một cái xẻng, gõ vào lan can, dùng âm thanh thu hút sự chú ý của chúng nó.

Nhưng mà chúng không hề nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nhìn Trình Lạc ở trước mặt.

Hà Chỉ không dám động đậy, chỉ sợ một cử động nhỏ của bản thân sẽ chọc giận thần kinh mẫn cảm của con mãng xà này, dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn được.

Nắng tháng Tư vẫn còn rất dịu, nhưng Hà Chỉ và Đại Xuyên lại toát ra mồ hôi lạnh.

Vạn vật đều đang chìm trong yên lặng, điện thoại trong túi của Hà Chỉ đột nhiên đổ chuông.

Đồng tử dựng thẳng của con mãng xà đang giằng co bên này co rụt lại, tầm nhìn từ trên người Trình Lạc dời đến trên người Hà Chỉ…


*Tác giả có lời muốn nói:

Tên của xà xà tui cũng nghĩ kỹ rồi, một đứa tên Miên Miên, một đứa tên Dương Dương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.