Sở thú có tên là “Ngôi nhà của rừng rậm” đó nằm ở rất xa, lái xe đến đó phải mất 40 đến 50 phút.
Trình Lạc ngồi ở ghế sau, con chó của cô thì ngồi bên cạnh cô, càng đi vào sâu càng không thấy người ở, cỏ xanh nối tận chân trời, đồng lúa gió thổi vi vu, sắc xuân bỗng chốc sinh ra.
Làn gió ấm áp thổi qua cửa kính xe đang mở, nhẹ nhàng vén mái tóc đen của cô lên.
Hà Chỉ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, góc nghiêng tinh xảo như được bao phủ trong ánh hào quang, khiến người phụ nữ bình thường kiêu ngạo và lãnh diễm trở nên dịu dàng hơn một chút.
Tim Hà Chỉ nảy lên một cái, vội vàng không hoảng hốt mà dời tầm mắt đi.
“Sắp đến rồi.”
“Ừm.”
Con đường đất phía trước khó đi, Hà Chỉ lái chậm lại.
Ngoài cửa sổ, có tiếng gió thổi nhẹ làm lá cây lay động, còn có tiếng chim vàng anh ríu rít, tiếng chim hót từ từ đến gần, chỉ thấy một con chim nhỏ màu vàng lượn vòng đến.
Cô xoa mặt, đưa tay ra ngoài dò xét.
Con chim ngắt một bông hoa dại đặt vào tay cô, lại vỗ cánh bay về phía chân trời.
Hà Chỉ lái xe phía trước cũng không để ý đến cảnh tượng này, mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng cũ nát.
Trình Lạc mở cửa bước xuống xe, sở thú này rõ ràng đã cũ kỹ, cánh cổng hoen gỉ, lan can sắt ở hai bên xiêu vẹo, gió thổi mưa dầm, tấm biển trên cổng sớm đã mục nát không thể chịu nổi, đồng hoang hai bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768478/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.