Tiếng chuông đột ngột chói tai rõ ràng đã khiến con mãng xà khổng lồ trước mặt tức giận, nó phun ra cái lưỡi đỏ tươi, mở cái miệng đỏ như máu tấn công Hà Chỉ.
Đối mặt với sự tấn công của loài động vật hoang dã, cho dù là Hà Chỉ thì cũng không thể động đậy được.
Bây giờ tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, Đại Xuyên ở ngoài hàng rào lo đến mức mặt vặn vẹo, thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng lại không nghĩ ra cách nào để ứng phó.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao gầy chắn trước mặt Hà Chỉ.
Mí mắt cô khẽ nhướng, trong đôi đồng tử đen sâu nổi lên luồng khí âm u.
Sự xuất hiện đột ngột của Trình Lạc khiến Hà Chỉ sửng sốt một lúc, khi hoàn hồn lại thì anh ta muốn bảo Trình Lạc tránh ra, nhưng vì sự sợ hãi trong nội tâm làm anh ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Đứng im.”
Hai chữ rất nhẹ, kỳ lạ thay lại khiến hai con mãng xà dừng lại.
Trình Lạc lười biếng nói: “Tao nhìn trúng hai đứa mày rồi.”
Toàn Phong ở bên ngoài rũ đuôi, đột nhiên cảm thấy câu này có hơi quen tai.
Mãng xà nghiêng nghiêng đầu: “Xì xì…”
Trình Lạc rũ mắt, vẫn là dáng vẻ lười biếng đó, nhưng giọng điệu lại gợi đòn: “Hiện tại tao là chủ của cái sở thú này, đương nhiên chúng mày cũng phải chịu sự cai quản của tao.”
“Xì xì xì!”
“Không đồng ý?” Đuôi lông mày của Trình Lạc hơi nhướng, môi cong lên: “Vậy tao chỉ có thể dùng biện pháp vô nhân đạo thôi.”
Toàn Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.