🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nói xong lời này, kẻ xuyên tới cuối cùng cũng không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, điên cuồng giãy dụa trong cơ thể Trình Lạc, động tác kịch liệt dữ tợn đến nỗi như muốn xé rách máu thịt cô, vỡ nát từ trong tim mà ra, ăn tươi nuốt sống cô.

“Tại sao cô lại phải làm như vậy!”

Cô ta chất vấn Trình Lạc, giọng nói bén nhọn, xuyên thủng màng nhĩ.

“Tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy! Tôi chỉ muốn giữ lại một tấm ảnh chụp mà thôi, tại sao lại không cho tôi ảnh!”

Trình Lạc cảm thấy buồn cười.

Cô đặt cây kéo xuống, rũ mắt nhìn những mảnh vụn đầy dưới đất, cười nhạo nói: “Nhẫn tâm? Đó lại không phải là con của tôi. Tại sao tôi phải nhân từ? Hơn nữa tại sao tôi làm như vậy, trong lòng cô không rõ sao?”

Lời nói vừa dứt, người xuyên tới ở bên trong cơ thể như đã bình tĩnh lại, không nói gì nữa.

Bản thân cô ta là một học sinh cấp ba vừa lùn lại còn béo, bố mẹ cô ta ly hôn từ khi cô ta còn rất nhỏ, cô ta bị ném cho bà ngoại ở quê như một quả bóng. Kể từ ngày đó, bố mẹ cô ta không còn quay trở lại nữa, cô ta hiểu rõ rằng mình đã bị bỏ rơi. Vì vẻ ngoài của cô ta, bạn học coi cô ta như một đối tượng để thỏa mãn sự đùa cợt.

Cuộc sống hiện thực cứ nhạt nhòa như thế, ngày qua ngày bị bắt nạt ở trường khiến cô ta không còn chút hy vọng nào.

Cuối cùng, cô ta mê mẩn những cuốn tiểu thuyết trên mạng, cô ta thích đọc nhất chính là thể loại hào môn tổng tài, thậm chí còn không ngừng tưởng tượng nếu bản thân là nữ chính thì tốt rồi, vậy thì cô ta sẽ được nhiều người yêu thương.

Có lẽ là do niềm tin của cô ta khiến trời xanh cảm động, vào một đêm nọ, cô ta đã xuyên đến đây…

Cô ấy tên là Trình Lạc, xuất thân là người mẫu, từng giật giải ảnh hậu, cô ấy là người có khuôn mặt và dáng vẻ xinh đẹp nhất mà cô ta từng thấy từ lúc chào đời.

Cô ta mượn cơ thể và kinh nghiệm của người khác, như mong muốn được gả vào hào môn, sinh một đứa con trai. Tuy rằng chồng không yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý như những tổng tài khác trong ngôn tình vậy, sẽ một lòng một dạ với cô ta.

Thế nhưng…

“Ồ, cô cho rằng mình là cái thứ tốt lành gì?” Giọng nói đột nhiên bình tĩnh hơn, giọng điệu mang cả sự quyết tâm bất chấp tất cả: “Nói thật với cô vậy, trước khi tôi xuyên vào thân thể này của cô, đã có đến ba người dùng qua cái thân thể này rồi, cuối cùng chúng tôi đã đánh nhau một trận, sau đó thì tôi đã thắng.”

“Tôi có thể đi, chỉ là sau khi tôi chết, cô sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả, người người sẽ mắng chửi cô, đánh đập cô, sỉ nhục cô. Cô cho rằng mình có thể trở lại như trước đây sao? Không thể nào, hiện tại cô chỉ là một chiếc giày rách ngủ qua với bốn năm người đàn ông mà thôi!”

“Đuổi tôi đi rồi cô sẽ được sống thoải mái sao? Không đâu!!! Không bao giờ!!! Cô chỉ là một đồ đê tiện dơ bẩn!”

Cuối cùng, người phụ nữ đã trở nên điên loạn.

Trình Lạc yên lặng lắng nghe, ánh mắt lạnh nhạt.

“Nói xong chưa?”

“Cô đáng bị như thế!!! Tôi nguyền rủa cô cả đời cô độc, không nơi nương tựa!!!”

Hơi thở của linh hồn trong cơ thể đã trở nên hư vô mờ mịt, đây là lúc nó yếu ớt nhất.

Trình Lạc nhắm mắt lại, vận động kinh mạch, hấp thụ linh hồn tan vỡ kia từng chút từng chút một. Cô từ từ hít vào, lại chậm rãi thở ra, theo hơi thở, giọng nói của linh hồn trở về tĩnh lặng, từ từ dung hợp vào nhau, hai hợp làm một.

Đợi sau khi tất cả kết thúc, Trình Lạc mở mắt ra, đưa tay nhấc chiếc gương nhỏ tinh tế lên để nhìn kỹ bản thân.

Sau khi hấp thụ linh hồn, Trình Lạc có thay đổi rất nhỏ. Ánh mắt của cô càng sáng hơn, mái tóc đơn giản lộ vẻ khô khốc trước kia đã có độ bóng nhẹ, trên má lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Trình Lạc hít sâu, cảm thấy cả người cũng nhẹ đi rất nhiều.

Sau khi giải quyết xong một rắc rối lớn, tâm trạng của Trình Lạc rất tốt, sau khi cô thu dọn hành lý gọn gàng xong liền xách vali ra ngoài.

“Toàn Phong, chúng ta đi thôi.”

Trình Lạc gọi Toàn Phong đang nằm trên sân thượng tắm nắng, sau đó quay người đi xuống lầu.

*

Hôm nay nắng hơi to, từng tia ánh sáng chói mắt rơi xuống sưởi ấm mặt đất.

Toàn Phong lè lưỡi nhảy lên sau ghế lái, thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn Hà Chỉ đang giúp Trình Lạc cất hành lý.

Hà Chỉ cao ráo, anh ấy mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần tây đen, để lộ bắp tay cường tráng và đường nét bắp chân đẹp đẽ. Toàn Phong nhìn chằm chằm vào cẳng chân của Hà Chỉ, đôi mắt phát sáng, nước dãi chảy lộp bộp trên đất.

Ánh mắt của Trình Lạc đảo qua Toàn Phong, cười nhạt: “Anh Hà thật sự rất được động vật hoan nghênh đấy.”

Lời khen ngợi không thể đoán trước của cô khiến Hà Chỉ thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Có lẽ là do thể chất.”

“Anh có bạn gái chưa?”

Dưới sự giật mình, Hà Chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Trình Lạc vòng qua Hà Chỉ, bước lên trước bóp bộ mặt lông xù của Toàn Phong, sau khi kéo qua kéo lại, cô nói: “Con chó của tôi dường như muốn bàn chuyện yêu yêu đương vượt chủng tộc với anh đấy.”

Toàn Phong rất phối hợp: “Gâu!”

“Toàn Phong nói cơ bắp cẳng chân của anh rất gợi cảm.”

“…”

“…”

“Cô Trình, tôi là một người đàn ông bình thường.”

Anh ấy đối với nhân thú gì đó… hoàn toàn không có hứng thú!

“Vậy à…” Mặt trời càng lên cao, thời tiết càng nóng.

Trình Lạc không khỏi nheo đôi mắt dài mảnh, ngón tay thon dài trắng nõn đang thưởng thức vành tai của Toàn Phong. Cô li.ếm môi dưới, cúi người ghé vào tai Toàn Phong, trầm giọng nói: “Có thể dùng sức mạnh.”

“Gâu?” Toàn Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hà Chỉ, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ ràng.

Hà Chỉ đang mở cửa xe, phía sau lưng chợt lạnh toát, bàn tay cứng đờ, ánh mắt nhìn Trình Lạc trở nên phức tạp. Môi anh ấy ngập ngừng, sau một lúc lâu, anh ấy mới nói: “Cô Trình, tôi nghe được hết đấy…”

“…”

“Xin cô đừng dạy dư Toàn Phong.”

“…”

“Nó sẽ coi là thật đấy.”

“…”

Trình Lạc chớp hàng mi dài, im lặng lên xe.

Thấy cô cuối cùng cũng dừng đề tài này lại, Hà Chỉ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mai tôi sẽ sang Anh một chuyến, tầm khoảng ba tháng gì đấy.”

Hà Chỉ vừa nói vừa quan sát Trình Lạc từ gương chiếu hậu.

Đôi chân dài của cô vắt lên, hai chân dưới lớp quần jean thon dài và khỏe khoắn, hình như cô gầy đi nhiều hơn so với trước, vòng eo dưới thắt lưng màu trắng rõ ràng đã trở nên nhỏ nhắn và đầy mềm mại.

Đối với Hà Chỉ mà nói, khuôn mặt của Trình Lạc cũng không có nhiều cảm xúc cho lắm, vẫn thỉnh thoảng vuốt bộ lông mềm mại của Toàn Phong.

“Tôi cũng vừa mới nhận được tin, bởi vì quá đột ngột, cho nên…”

“Ừm.” Trình Lạc tiếp lời: “Không sao đâu, anh ra đi bình an nhé.”

Nếu như Hà Chỉ rời đi, không thể nghi ngờ, đây là một tin vui đối với cô. Cô có thể dễ dàng hơn trong việc xây dựng và cải tạo lại sở thú.

Lời nói của cô khiến Hà Chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt lại đảo qua Trình Lạc ở phía sau, cuối cùng mở miệng: “Cô Trình, cô có thể thay đổi cách dùng từ…”

Câu đó của cô nghe giống như thể anh ấy sắp đi vào chỗ chết, một đi không trở lại vậy.

Thấy người phụ nữ vẫn mang vẻ hờ hững, Hà Chỉ khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi.”

Anh ấy lo lắng nói: “Nếu nhanh thì hai tháng nữa tôi sẽ về, tôi đã sắp xếp công nhân và nhân viên chăm nuôi rồi, tuần sau bọn họ sẽ đến. Tôi hơi lo cô ở đấy một mình sẽ không an toàn, không bằng cứ chuyển hết đồ vào đây trước, sau đó lại về chỗ mẹ tôi nghỉ ngơi một thời gian, đợi sau khi nhân viên chăn nuôi đến…”

“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Trình Lạc ngắt lời anh ấy: “Tôi tự có chừng mực.”

Căn nhà trước đây vừa nhỏ vừa nát, kiên trì đến hiện tại đã là cực hạn của cô rồi.

Hơn nữa Toàn Phong đã không thể chịu đựng nổi điều kiện môi trường nhỏ hẹp nữa. Nó không chỉ một lần mong chờ có sân chơi mới, nếu bây giờ thay đổi thì đừng nói là cô, đến cả Toàn Phong cũng sẽ không vui.

Nghĩ đến biểu hiện của Trình Lạc ở sở thú trước đây, Hà Chỉ cũng cảm thấy lo lắng của mình có chút thừa thãi.

“Được thôi, vậy cô cứ tùy thích.”

*

Sau khi đến sở thú, Hà Chỉ đậu xe ở ga ra phía sau tòa nhà nhỏ kiểu Tây, Trình Lạc xách vali đi vào trước.

“Cô ở căn phòng hướng về phía mặt trời đi.”

Hà Chỉ vô cùng ga lăng nhường lại cho Trình Lạc căn phòng rộng nhất, cũng có ánh sáng tốt nhất.

Đến phòng ngủ trên tầng hai, mắt Lạc đánh giá xung quanh.

Dù lâu rồi không có ai ở nhưng ngôi nhà vẫn xem như là sạch sẽ.

Ở giữa là một chiếc giường lớn mang phong cách phục cổ, có rèm treo hai bên, nhẹ nhàng lay động theo làn gió từ bên ngoài thổi vào, bên cạnh là ban công rộng lớn có đặt một chiếc bàn rất nhỏ và chiếc ghế mây.

Cô đi loanh quanh một vòng, đưa tay v.uốt ve đồ dùng cổ xưa trước mặt.

Nhưng vào lúc này, Trình Lạc chú ý đến trước mặt có một khung ảnh bị úp ngược ở trên bàn cao trước mặt, cô cầm khung ảnh lên, lau đi lớp bụi bám ở bên trên.

Khung kính đã có vết nứt, bức ảnh giấu bên trong đã cũ kỹ khô vàng. Nhân vật chính của bức ảnh là một gia đình 4 người. Một người đàn ông cao gầy trong bộ vest nâu xám, mặt vô cảm đứng cạnh người vợ có vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp. Cặp song sinh mặc váy trắng ôm gấu bông vải nhỏ đứng trước mặt mẹ, nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.

“Nữ chủ nhân và những đứa trẻ đều bị bố nó gi.ết ch.ết…”

Khung ảnh phát ra âm thanh tinh tế bén nhọn.

Trình Lạc rũ hàng mi dài, thờ ơ.

“Tôi biết, em gái bắt đầu trốn trong cơ thể của tôi.” Tủ quần áo nói: “Chỉ tiếc là bị phát hiện, không chạy nổi rồi.”

Ghế sô pha nói: “Không chạy nổi rồi…”

Bức bích họa trên tường đột nhiên giật mình: “Không chạy nổi rồi, máu bắn lên trên người tôi, bọn họ còn tưởng rằng đó là hoa văn của hoa hồng.”

“Thi thể chôn dưới cây hoè sau sân đó~” Bức màn đong đưa theo gió, từ từ bay ra ngoài cửa sổ: “Tôi đều nhìn thấy hết, người mẹ còn bị treo cổ trên cây kia.”

Lạch cạch.

Trình Lạc úp lại tấm ảnh xuống bàn, đồ đạc trong nhà lúc nãy vẫn còn đang tiến hành buổi đại hợp xướng lập tức trở lại bình thường, vô cùng yên tĩnh.

“Mấy người nói xem… Cô ấy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện không?”

“Chắc là không đúng không…?”

Trình Lạc nhướng mi, im lặng lần lượt treo quần áo trong vali vào tủ. Khóe mắt cô đảo qua, phát hiện trên cửa tủ có vài vết xước thật dài với vết máu đã khô từ lâu.

“Một bạn, hai bạn, ba bạn nhỏ, bốn bạn, năm bạn, sáu bạn nhỏ.

Bảy bạn, tám bạn nhỏ dễ thương, tay cầm tay cùng chơi ném tuyết.

Xem đến trang thứ tám của một cuốn sách, kết thúc câu thứ tư của bài đồng dao.

Một viên kẹo mới ăn được một nửa, vẫn còn lại năm bạn nhỏ.”

“…”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hát, âm thanh ngắt quãng non nớt hát lên.

“Một đôi dép lê bị mất một chiếc, học thuộc lòng hết cuốn thứ hai của một bộ sách luật.

Một khẩu súng săn đã được lên đạn, vẫn còn hai bạn nhỏ nữa.

Một câu chuyện còn chưa kể mở đầu, một bạn nhỏ mở mắt ra…”

“…”

Bịch.

Có thứ gì đó ập đến trước mặt Trình Lạc.

Tiếng gió bỗng nhiên dừng lại, vạn vật chìm vào sự yên tĩnh nặng nề.

Mùi máu tanh sặc mũi gắt gao bao quanh cô, Trình Lạc nghe thấy một tiếng thì thào rất nhỏ.

“Chị ơi, chị có thể nhặt quả bóng giúp em được không?”

Cô cúi đầu nhìn xuống. 

Một cái đầu đàn ông đẫm máu lẳng lặng lăn đến bên chân cô…

Tác giả có lời muốn nói:

Mùa xuân đến rồi, vạn vật sinh sôi, lại đến mùa giao phối.

Toàn Phong: Chỉ có tình yêu, hết thảy đều không phải là vấn đề!!!


*Tác  giả có lời muốn nói

Bản đồng dao kia là bản cải biên trong “Mười đứa trẻ Ấn Độ”, trích từ bản đồng dao của mẹ ngỗng, có hứng thú có thể tìm đọc, thực ra rất thú vị đấy.

_(:з” ∠)_

*Bản gốc: Ten Little Niggers

Ten little Indian boys went out to dine;

One choked his little self and then there were nine.

Nine little Indian boys sat up very late;

One overslept himself and then there were eight.

Eight little Indian boys travelling in Devon;

One said he’d stay there and then there were seven.

Seven little Indian boys chopping up sticks;

One chopped himself in halves and then there were six.

Six little Indian boys playing with a hive;

A bumblebee stung one of them and then there were five.

Five little Indian boys going in for law;

One got in Chancery and then there were four.

Four little Indian boys going out to sea;

A red herring swallowed one and then there were three.

Three little Indian boys walking in the zoo;

A big bear hugged one and then there were two.

Two little Indian boys sitting in the sun;

One got all frizzled up and then there was one.

One little Indian boy left all alone;

He went and hanged himself and then there were none.

——

*Bản cải biên nhạc dành cho trẻ em: Ten Little Indians

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.