Đột nhiên một luồng gió mạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, ngay lập tức khiến cho mái tóc của cô trở nên hỗn loạn, đồng thời mang theo từng đợt khí lạnh.
Lộc cộc.
Hai con mắt trên đầu người chuyển động.
Sau đó nó nhếch miệng, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
“Chị ơi, chị có thể nhặt giúp chúng em quả bóng da được không ạ?”
Hai chị em sinh đôi nắm tay nhau, hai đứa nó bị mất nửa đầu, máu từ vết thương liên tục chảy xuống, mang theo cả lũ dòi lúc nhúc cùng nhỏ giọt xuống chiếc váy trắng đã bẩn thỉu đến không nhìn ra hình dạng gì. Hai hốc mắt trống huếch trống hoác kia nhìn Trình Lạc, khuôn mặt tái nhợt cứng đờ không chút hồng hào, cũng không có một chút biểu cảm nào.
“…”
“Trình Lạc, cô thu dọn xong chưa?”
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa được người từ bên ngoài đẩy vào.
Hai chị em song sinh liếc nhìn về phía cửa rồi lại nhìn nhau, sau đó nhặt cái đầu lên chạy vào tủ quần áo.
Mọi thứ đều trở lại bình thường.
Hà Chỉ đứng ở cửa, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi ẩm ướt kỳ quái, anh ấy nhíu mày, không nhịn được nói: “Xem ra phải thông gió thật tốt mới được.”
Trình Lạc không nói gì, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, Toàn Phong vẫn luôn ngồi xổm dưới gốc cây hoè cổ thụ cứng cáp ngoài sân, đuôi nó cụp xuống, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào thân cây, như thể trên đó có thứ gì đó đang thu hút nó vậy.
Trình Lạc nheo mắt lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768481/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.