“Không phải mẹ đã nói với hai đứa là không được đến đây rồi sao?!” Không biết Tố Vãn đã đến đây từ lúc nào, một phải một trái túm lấy hai cô gái nhỏ mắng chúng một trận: “Còn chưa làm xong sách bài tập mà lại chạy lung tung khắp nơi làm gì?”
“Chú đó có thể nhìn thấy chúng ta.” Cặp song sinh chỉ tay về phía Thời Mặc, vô cùng tủi thân nói: “Người ta không muốn làm bài tập đâu, muốn chơi cùng với chú kia cơ…”
“Đúng vậy!” Đứa nhóc lớn hơn một chút vừa giãy giụa vừa không sợ chết nói: “Bọn con không muốn làm bài tập nữa đâu. Hơn nữa, cũng có phải chỉ có hai đứa tụi con thôi đâu, còn có cả đám Tiểu Kiệt bọn họ cũng bày trò đùa dai mà, sao mẹ không mắng Tiểu Kiệt.”
“Tiểu Kiệt?”
“Bọn họ đến đây cùng tụi con mà, ở ngay sau lưng…” Cặp song sinh quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình chẳng có một ai.
Nó sững sờ vài giây, sau đó chẹp miệng khẽ chửi thầm một tiếng không có tinh thần đạo đức, cúi thấp đầu không dám cãi thêm câu nào nữa.
Tô Vãn thở dài, dáng vẻ hiện tại của cô con gái hoàn toàn khơi dậy cơn tức giận của cô ấy: “Mau về làm bài tập cho mẹ!”
Sau đó, Tô Vãn lại nhìn về phía Trình Lạc, khuôn mặt hối lỗi: “Lúc về tôi nhất định sẽ giáo huấn chúng, rất xin lỗi vì đã làm phiền đến cô.”
Trình Lạc gọi Tố Vãn lại: “Cô có thể đưa chúng nó lên phòng sách trên tầng mà học, tôi lại tìm thấy mấy quyển sách bài tập tiếng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768485/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.