Vụ tai nạn hàng không lần này đã gây chấn động khắp cả thế giới, chuyến bay đó không có ai sống sót trở về, số người tử vong tổng cộng lên đến 197 người.
Trình Lạc đến đám tang của Hà Chỉ.
Thời tiết ngày hôm đó vô cùng u ám, mưa phùn bay bay trong không trung, vạn vật chìm ngập trong sương mù.
Cô đã gặp thím Yến, người phụ nữ cười hì hì với cô ngay lần đầu gặp mặt đó giờ đây tóc đã bạc trắng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Thím Yến ngồi ngơ ngác ở trên linh đường, thân thể dưới bộ lễ phục màu đen co ro và tiều tuỵ.
Trình Lạc đi đến bên cạnh thím Yến, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh đen trắng được treo ở chính giữa. Nụ cười của người thanh niên trong ảnh vẫn rạng rỡ như thường, trong mắt dường như mang theo cả ánh sáng, thứ ánh sáng giống như mặt trời vậy.
Phát hiện có người đến, thím Yến ngẩng đầu lên, hai mắt bà ấy sưng đỏ, trong đôi mắt ấy chứa đầy tơ máu. Từ lúc con trai mất đến giờ, bà ấy đã mấy ngày rồi chưa chợp mắt chút nào, khóc đến mức cạn cả nước mắt, đến giờ đã không thể rơi thêm một giọt nào nữa rồi.
“Lúc thím sắp xếp lại di vật có phát hiện cái này.” Thím Yến lấy một tờ giấy được gấp chỉnh tề từ trong balo ra .
Trình Lạc nhận lấy, mở ra xem, phát hiện đây là một bức di thư.
“Có lẽ là thấy bản thân không còn hy vọng gì nữa, Hà Chỉ viết vội ở trên máy bay đấy…” Vừa nói, môi của thím Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768486/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.