Bệnh viện thú cưng vừa hay nằm ngay bên cạnh bệnh viện nhi. Sau khi đưa một người một chó lần lượt vào hai bệnh viện, Trình Lạc im lặng chờ đợi ở hành lang của bệnh viện.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, bệnh viện về đêm vắng vẻ, hiu quạnh không một bóng người.
Lúc trước rối loạn cô còn chưa cảm giác được, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mới nhận ra xương cốt khắp người đều đang đau nhức. Cô nhắm mắt, bình tĩnh lại nhịp tim, lảo đảo ngồi lên trên chiếc ghế bên cạnh.
Trình Lạc cúi đầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, dưới ánh sáng trắng rực rỡ, màu đỏ của đá ruby giống hệt màu máu tươi, xung quanh nó ngưng tụ một vòng tròn đủ sắc màu lộng lẫy. Khi cô chạm nhẹ đầu ngón tay vào nó, chiếc nhẫn liền phát ra tiếng vù vù như lời đáp lại.
Ăn nhiều oán khí như vậy, chỉ sợ chiếc nhẫn này đã sớm không còn một chiếc nhẫn không gian bình thường nữa rồi. Cô cũng không sợ nó sẽ có tình cảm, điều cô sợ nó sẽ sinh ra nhẫn linh, rồi sẽ tìm đúng cơ hội đoạt lấy cơ thể của cô, hấp thụ linh hồn của cô. Giống như hôm nay vậy, nếu không phải ý chí của cô kiên định thì chỉ e là đã bị Ẩm Huyết hấp thu từ lâu rồi.
Trình Lạc có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt một lúc. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của cô, không để cho người cô trượt xuống.
“Người nhà của Nhu Nhu!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768487/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.