Kết quả ba ngày sau, chính Thời Mặc lại tự vả mặt mà thật sự tìm đến, hơn nữa còn thành khẩn cầu xin Trình Lạc tát anh thêm một cái nữa.
Nói cũng kỳ lạ, từ khi bản thân anh bị Trình Lạc đánh xong, những nam quỷ, nữ quỷ, tiểu quỷ và ác quỷ mà ngày trước hay bám lấy anh hiện tại đều không dám tới gần nữa. Chỉ cần là những nơi anh đi qua, những quỷ hồn kia nhất định sẽ né xa ba mét. Sau này anh thật sự nhịn không nổi nữa bèn kéo một cô bé lại hỏi thì mới biết được nguyên nhân.
Những tiểu quỷ chết sớm đó nói: “Anh bị đánh dấu rồi.”
Đánh… đánh dấu?
Từ này khiến cho Thời Mặc cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ ngợi một chút, có thể là do cái tát đó của Trình Lạc.
“Sau khi cô đánh tôi xong, bọn chúng không còn giẫm giày của tôi để lên giường, không còn dùng tóc quét lên người tôi khi tôi đang tắm nữa, càng không còn đột nhiên nhảy ra từ trong màn hình khi tôi xem TV nữa. Rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
Nhìn Trình Lạc ở trước mặt vẻ mặt của Thời Mặc nghiêm túc.
Thân làm một người đàn ông cao ngạo từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy quỷ, cuộc đời của anh rất đau khổ.
Theo lý mà nói, từ nhỏ đã nhìn thấy quỷ thì nên miễn dịch từ lâu rồi. Nhưng thuận theo sự tăng lên của tuổi tác, Thời Mặc càng ngày càng sợ, càng ngày càng sợ, càng ngày càng sợ. Lúc đầu bên cạnh anh chỉ xuất hiện tiểu quỷ, sau đó là quỷ thành niên, tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768489/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.