Sự xuất hiện của Tiểu Thanh Long, đã thành công khiến cho lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên trên người nhóc.
[Đứa trẻ này! Trông xinh quá đi mất!]
[Tôi nhớ lúc trước Trình Lạc ôm đứa bé này đi tìm Tô Vân Lý tính sổ, lúc đó không nhìn rõ mặt lắm.]
[Ha ha ha ha, bảo bối, em lộ hàng rồi.]
[Cap màn hình, cap màn hình, giữ lại làm của tin để sau này bảo cục cưng đến cưới tôi.]
[Lầu trên im miệng, bé con đã bị tôi bao thầu rồi!]
[Được rồi, vậy thì tôi chỉ có thể nhận thầu chú em Toàn Phong ở đằng sau thôi.]
[Đợi đã, trọng điểm của các người có phải sai rồi không?]
Mắt thấy chủ đề của cuộc nói chuyện sắp lệch mười vạn tám trăm dặm thì Trình Lạc đã dẫn theo tổ nhiếp ảnh ra ngoài.
Máy bay không người lái đem toàn cảnh mảnh đất hoang dã hiện lên trên màn hình của mọi người.
Đây không thể nghi ngờ gì nữa chính là một mảnh đất không tốt lành, lọt vào trong tấm mắt của mọi người phần lớn đều là vùng hoang vu. Đã là mùa hè rồi vậy mà ở trên mảnh đất này lại không có lấy một dấu vết nào chứng minh sự tồn tại của sinh vật, đến cả Ngôi nhà của rừng rậm cũng là dáng vẻ tàn tạ không chịu nổi. Thay vì nói đây là sở thú, còn không bằng gọi đây là khu phế tích bị bỏ đi còn hơn.
Sau khi xem xong toàn cảnh thì nhóm kiến trúc sư, nhà thiết kế đã đặt chân đến hiện trường.
Chỗ chính giữa sân có đặt một cái bàn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768492/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.