🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sự xuất hiện của Tiểu Thanh Long, đã thành công khiến cho lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên trên người nhóc.

[Đứa trẻ này! Trông xinh quá đi mất!]

[Tôi nhớ lúc trước Trình Lạc ôm đứa bé này đi tìm Tô Vân Lý tính sổ, lúc đó không nhìn rõ mặt lắm.]

[Ha ha ha ha, bảo bối, em lộ hàng rồi.]

[Cap màn hình, cap màn hình, giữ lại làm của tin để sau này bảo cục cưng đến cưới tôi.]

[Lầu trên im miệng, bé con đã bị tôi bao thầu rồi!]

[Được rồi, vậy thì tôi chỉ có thể nhận thầu chú em Toàn Phong ở đằng sau thôi.]

[Đợi đã, trọng điểm của các người có phải sai rồi không?]

Mắt thấy chủ đề của cuộc nói chuyện sắp lệch mười vạn tám trăm dặm thì Trình Lạc đã dẫn theo tổ nhiếp ảnh ra ngoài.

Máy bay không người lái đem toàn cảnh mảnh đất hoang dã hiện lên trên màn hình của mọi người.

Đây không thể nghi ngờ gì nữa chính là một mảnh đất không tốt lành, lọt vào trong tấm mắt của mọi người phần lớn đều là vùng hoang vu. Đã là mùa hè rồi vậy mà ở trên mảnh đất này lại không có lấy một dấu vết nào chứng minh sự tồn tại của sinh vật, đến cả Ngôi nhà của rừng rậm cũng là dáng vẻ tàn tạ không chịu nổi. Thay vì nói đây là sở thú, còn không bằng gọi đây là khu phế tích bị bỏ đi còn hơn.

Sau khi xem xong toàn cảnh thì nhóm kiến trúc sư, nhà thiết kế đã đặt chân đến hiện trường.

Chỗ chính giữa sân có đặt một cái bàn, nhà thiết kế mở toàn bộ bản thiết kế ra.

“Đợi sau khi xây dựng lại xong, chúng ta sẽ đón thêm một số bộ phận động vật khác vào đây. Chúng ta sẽ tách động vật ăn thịt và động vật ăn chay riêng ra, khổng tước sẽ có một khu vực riêng của mình, một mặt khác xây dựng một khu ngắm cảnh…”

Trình Lạc đứng ở giữa, nhà thiết kế đã phân xong hết các khu vực trên mảnh đất hoang dã này. Ánh mắt của cô thâm trầm, ngón tay trắng nõn đè xuống, lập tức cắt ngang lời nói bình tĩnh và bình thản của nhà thiết kế.

Sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Trình Lạc.

“Những thứ này đều không cần.”

Nhà thiết kế sững sờ, vội vàng nói: “Cô Trình có gì không hài lòng ư?”

Cô nói: “Tất cả đều không hài lòng.”

Nhà thiết kế: “…”

“Nhân viên đã đến chưa?” Trình Lạc nhìn về phía của Thời Mặc, lên tiếng hỏi.

Thời Mặc gật đầu: “Đã đến rồi, đều ở bên ngoài.”

“Kêu bọn họ tháo toàn bộ lưới sắt với rào thép đi.”

Nhà thiết kế lập tức xua tay: “Không được, động vật sẽ chạy hết ra ngoài mất.”

“Không cần phải quản.”

Lời này vừa dứt, mọi người đều sửng sốt.

Đến cả Thời Mặc cũng không hiểu ý đồ của Trình Lạc.

Vốn dĩ Thời Mặc định nhốt những con vật này vào trong lồng, sau đó vận chuyển bọn chúng đến nơi khác, tránh cho việc thi công ồn ào, ảnh hưởng đến chúng, khiến cho động vật điên cuồng. Nhưng xem ý tứ của Trình Lạc rõ ràng không có ý định làm như vậy.

Anh nhíu đôi lông mày đẹp mắt, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của Trình Lạc: “Trình Lạc, chúng ta sẽ tháo rào sắt và lưới thép đi. Nhưng trước đó, chúng ta phải di chuyển những động vật này đi đã.”

Cô lắc đầu, thản nhiên rút tay ra khỏi tay của Thời Mặc, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn xây dựng một sở thú hoàn toàn tự do. Ở trong Ngôi nhà của rừng rậm, bọn chúng sẽ không bị lưới thép, rào sắt giam cầm, bọn chúng có thể tự do hoạt động ở trong khu vực này. Vậy nên…”

Trình Lạc nhăn mày nhắn mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy bản thiết kế bằng giấy đó đến trước mặt đối phương, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ phủ định toàn bộ bản thiết kế này.”

“Trình Lạc.” Giọng điệu của Thời Mặc mạnh mẽ: “Đây không phải trò chơi bán đồ hàng của trẻ con, nếu như thật sự làm theo lời cô nói thì cô có biết sẽ hỗn loạn đến mức nào không?”

Trong lòng Thời Mặc ít nhiều vẫn có chút phiền não.

Vốn dĩ anh còn tưởng rằng Trình Lạc đã khôi phục lại dáng vẻ lí trí như trước rồi, thế nhưng hiện tại… rõ ràng là không hề.

Đến cả trẻ con năm tuổi đều biết hổ là loài sinh vật nguy hiểm, nơi bọn chúng có thể chạy nhảy chỉ giới hạn ở thảo nguyên và vùng đồng trống. Mà bây giờ thứ bọn họ xây dựng không phải là thảo nguyên, cũng không phải là đồng trống mà chỉ là sở thú, là sân chơi để cho người ta thưởng thức mà thôi. Chỉ cần có con người xuất hiện, thì những sinh vật nguy hiểm này không thể tùy tiện buông thả được.

Nói một câu khó nghe nhé: Kể từ khi bọn chúng bị bắt thì đã định trước một điều rằng, bọn chúng sẽ không có tự do.

Vậy nên những đề nghị vừa rồi của Trình Lạc vừa buồn cười lại vừa ngu xuẩn.

“Đến cả người huấn luyện động vật cũng không dám để cho dã thú của bọn họ huênh hoang đi lại trên đường phố…”

Cô im lặng không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng.

Nhà thiết kế đứng ở một bên, không dám nói một câu nào.

Đạo diễn gãi đầu, nhỏ giọng hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Phòng livestream sao rồi?”

Tay trợ lý ôm laptop, liếc Trình Lạc một cái, sau đó đưa màn hình đến trước mắt đạo diễn.

Bên trong chính là khung cảnh hiện trường, mà sóng comment chi chít, chằng chịt chiếm lấy cả cái màn hình. Không ngoài dự liệu, tất cả đều đang mắng Trình Lạc ngây thơ ngu xuẩn.

[Quả nhiên mang thai một cái là ngu ba năm…]

[Vậy mà không lâu trước đây tôi còn cho rằng cô ta bình thường lại rồi!]

[Ngu xuẩn! Ngu xuẩn quá đi mất!]

[Cái loại sở thú ngu xuẩn như thế này ai muốn đi thì đi chứ ông đây không đi.]

[Đừng có ngu nữa, cho dù có xây xong cũng sẽ bị dỡ đi thôi, vi phạm luật lệ kiến trúc! Phía bên trên sẽ để cho cô xây một cái sở thú không có hàng rào sao, đùa gì thế?]

[… Lầu trên này, Thời Mặc chính là phía bên trên đấy, nếu như Thời Mặc gật đầu…]

[Thời Mặc cũng có phải thằng ngu đâu…]

[Nếu như Mặc Mặc thật sự làm như vậy thì tôi sẽ thoát fan.]

[Lầu trên này, đồng chí nhanh thoát fan đi.]

[Yên tâm đi, Mặc Mặc không phải người ngu ngốc, chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không đồng ý đâu.]

“…”

“Thời Mặc.”

Lúc mọi người còn đang cãi tới mức dầu sôi lửa bỏng thì Trình Lạc đã lên tiếng.

Cô khẽ nâng mí mắt lên, sắc mặt tự nhiên: “Lúc trước anh từng nói sẽ nghe theo tôi đấy.”

“Tôi…”

Thời Mặc á khẩu không trả lời được.

Hình như lúc trước… anh thật sự từng nói câu này.

“Nhưng tôi không nghĩ tới cô sẽ đưa ra quyết định kiểu này.” Thời Mặc hơi khom lưng, vô thức hạ thấp tư thái khi đối diện với cô: “Trừ chuyện này ra, những chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với cô.”

“Chỉ có chuyện này là tôi không cần tới sự đồng ý với anh.”

Cô dời tầm nhìn, ánh mắt hướng về phía xa xa.

“Đi qua đây với tôi.”

Nói xong, Trình Lạc dạo bước về phía trước.

Thời Mặc thầm than thở, chỉ có thể đi theo. Thấy người bắt đầu di chuyển, đạo diễn liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho nhân viên công tác cùng nhau đi lên.

Khoảng cách giữa nơi ở và sở thú chỉ có mấy bước chân, ở giữa có một bức tường vây và cửa thép ngăn cản. Cửa không khóa, đẩy cái là ra, sau đó… mọi người đều nhìn rõ toàn cảnh ở bên trong.

Từng cái lồng sắt cũ nát, hoen rỉ nối tiếp nhau, hàng lưới sắt xiêu xiêu vẹo vẹo, tiếng kêu của sư tử cùng tiếng chim hót hoà vào với nhau. Những con muỗi bay khắp tứ phía không ngừng xuyên qua các song sắt, g.ặm c.ắn những động vật bị nhốt ở bên trong.

Thời Mặc chưa từng bước vào trong này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tình hình ở bên trong. Tình hình ở trước mắt này đã sớm vượt ra khỏi dự liệu của anh, mà điều anh không biết chính là những con thú mà hiện giờ anh nhìn thấy này đã là dáng vẻ sau khi được Trình Lạc chữa trị.

Thợ nhiếp ảnh di chuyển ống kính đến chỗ của con khổng tước ở bên trong tường vây phía tay trái. Chỉ có hai con, một đực một cái, cụp đuôi, vùi mình ở trong một góc, khép đôi mắt lờ đờ lại.

Cảm nhận được người sống đang đến gần, động vật bị nhốt ở bên trong bắt đầu điên cuồng đụng vào hàng rào sắt, phát ra tiếng gào rú kịch liệt, khiến người ta không rét mà run.

Trình Lạc dẫn bọn họ đi dạo một vòng, những người khác chỉ có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy, còn cô lại có thể nghe thấy rõ ràng nội tâm của tất cả động vật ở bên trong này.

Con người khiến cơ thể của bọn chúng chịu đủ mọi giày vò, càng khiến cho nội tâm của bọn chúng như có trăm ngàn lỗ hổng. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Trình Lạc liền có thể nghe thấy một mặt đen tối ẩn giấu dưới đáy lòng của bọn chúng, đó là phẫn hận, đó là sợ hãi, càng là sự mong chờ hướng về tự do.

“Không có cái gì sinh ra là bị nhốt trong lồng cả.”

Điểm này Trình Lạc rõ hơn ai hết.

“Con người là chủ nhân của thế giới này, vậy nên có thể quyết định quyền sinh tử của bọn chúng. Thế nhưng, Ngôi nhà của rừng rậm thuộc về tôi, vì vậy, nhốt bọn chúng vào trong lồng hay thả bọn chúng ra ngoài đều do tôi quyết định.”

“…”

Đột nhiên cảm thấy… có chút đạo lý.

Nhưng mà…

“Chúng ta nên chịu trách nhiệm cho những vị khách đến đây.”

Trình Lạc cười lạnh: “Vậy thì cũng chả thấy những vị khách tới đây chịu trách nhiệm trước những hành vi của bọn họ. Cho dù sư tử có bị nhốt ở trong lồng thì nó vẫn sẽ có lúc không nhớ mà chạy ra ngoài ship đồ ăn đấy.”

“…”

“…”

Thời – ăn nói vụng về – ảnh đế cao ngạo – Mặc bị thuyết phục rồi.

_(:з” ∠)_.

“Không được không được.” Mắt thấy Thời Mặc muốn đào ngũ, đạo diễn vội vàng đứng dậy, ông ta sợ nếu như bản thân mà còn không bước ra nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.

“Đấy chỉ là cá biệt thôi, nếu như bây giờ cô dỡ đống rào chắn này đi thì đừng nói là xây dựng lại, chỉ sợ hiện tại sẽ phải đóng cửa ngay ấy. Trình Lạc, tôi biết ý tưởng của cô, thế nhưng mạng người quan trọng, phải lấy cảnh giác làm trọng.”

Đạo diễn còn đang nói, chợt cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu bị một cái bóng đen che chắn.

Tí tách.

Một chuỗi chất lỏng dính dính thuận theo sợi tóc, chảy xuôi xuống dưới mặt ông ta.

Đạo diễn thò tay ra sờ thử, là nước bọt của động vật.

Hiện trường không hề có một dấu hiệu báo trước nào mà chìm vào sự yên tĩnh quỷ dị. Đạo diễn Phương nuốt nước bọt ừng ực, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên…

“Xì.”

Cự xà lộ ra chiếc răng nanh, phun lưỡi, đồng tử dựng thẳng nhìn đạo diễn Phương từ trên cao xuống…

Đạo diễn Phương há hốc miệng, nhưng lại không thốt ra được chút âm thanh nào.

Nỗi sợ hãi đối với dã thú được sản sinh ra đã chiếm cứ từng lỗ chân lông trên khắp người ông ta, xương đùi của hai chân trong nháy mắt như thể bị đứt rời. Không có cái này chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, bịch một tiếng, dưới chân đạo diễn Phương không vững liền trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Nhìn thấy một màn này, người xem ở trong phòng livestream đều sợ ngây người, phần nhiều là hoảng hốt kinh sợ.

[Duma!!! Mãng xà to như vậy tôi chỉ thấy ở trong “Tai ương của mãng xà điên cuồng” thôi!!]

[Xong đời rồi, cái con bitch Trình Lạc này!!]

[Aaaaa, nam thần mau chạy đi!!]

[Tôi báo cảnh sát rồi!!!]

[Sợ cái gì, nhỡ đâu là hiệu quả của chương trình thì sao?]

[Lầu trên có chút đầu óc được không hả, vì hiệu quả chương trình đến cả mạng sống cũng không cần nữa à?]

[Ôi mẹ ơi!! Còn có một con nữa!!!!! Con này còn to hơn!!!]

[Đờ mờ!!!! Đây cmn đang diễn Thế giới Jurassic à?!!!]

(*Thế giới Jurassic: hay còn được gọi là Kỷ Jura là một kỷ trong niên đại địa chất kéo dài từ khoảng 200 triệu năm trước, khi kết thúc kỷ Tam điệp tới khoảng 146 triệu năm trước, khi bắt đầu kỷ Phấn trắng (Creta). Giống như các kỷ địa chất khác, các tầng đá xác định sự bắt đầu và kết thúc của kỷ này đã được xác định khá rõ ràng, nhưng niên đại chính xác thì vẫn là điều không chắc chắn trong phạm vi 5 – 10 triệu năm. Kỷ Jura tạo thành thời kỳ giữa của Đại Trung Sinh, còn được biết đến như là kỷ nguyên Khủng long. Sự bắt đầu của kỷ này được đánh dấu bằng sự kiện tuyệt chủng lớn kỷ Trias-Jura.)

[Tỉnh táo lại đi bạn ei!!!! Thế giới Jurassic là khủng long ạ!!!!]

[Tôi nói một câu Trình Lạc làm màu, không ai phản đối chứ?]

[Người đàn bà này vốn đã điên rồi, đúng là một con bitch!! Bitch!! Tự đi chết đi, đừng có kéo theo nam thần của tôi.]

“…”

Trong tầm mắt, một con cự xà khác lắc lắc cái đuôi, hoa văn hơi sẫm ở dưới ánh mặt trời càng thêm quỷ dị. Nó còn lớn hơn con còn lại một chút, cũng uy vũ bá khí hơn.

Một con thôi đã đem đến sự áp bách cũng sợ hãi cực kỳ to lớn rồi, chứ đừng nói gì đến hai con. Mấy người ở hiện trường đến cả dũng khí bỏ chạy cũng không có, chỉ có thể đứng đơ ở đó ngơ ngác nhìn.

Chính vào lúc này, Trình Lạc cảm thấy tay mình bị ai nắm chặt lấy.

Lòng bàn tay của người đàn ông rất rộng, mồ hôi lạnh chảy trên làn da mát lạnh của anh, ngón tay anh khẽ run thế nhưng sức lại kiên định có lực.

Trình Lạc nâng mí mắt lên, Thời Mặc ở bên cạnh mím chặt môi, cho dù có sợ hãi đến phát run vẫn không chút do dự đứng chắn ở trước mặt cô và nhà thiết kế.

Ánh mắt cô hơi trầm xuống, bỗng chốc nhớ tới người thanh niên vừa qua đời cách đây không lâu. Cô tự cho rằng nội tâm mình kiên cường, vào lúc này lại có một chút gì đó, có lẽ là buông lỏng và lo nghĩ.

Rõ ràng đều là đàn ông, tại sao anh và Hà Chỉ lại không giống những người khác?

Không lâu trước đó, cô đã làm ra những hành vi mà bọn họ cho rằng đó là ngu xuẩn, quá khứ cũng rách nát đến không chịu nổi. Chuyện đã đến nước này rồi, vậy mà họ vẫn giống như một người anh hùng, đứng chắn ở trước mặt cô.

Nếu như là Tô Vân Lý… Chắc đã chạy từ lâu rồi.

Trình Lạc tự giễu cười một tiếng, trở tay nắm lấy ngón tay của Thời Mặc, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô nhẹ giọng gọi hai con cự xà.

“Miên Miên, Dương Dương.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.