🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghe thấy tiếng nói, hai con cự xà đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía của Trình Lạc.

Bọn chúng nghiêng nghiêng đầu, sau đó lắc hai cái đuôi, vui sướng vòng qua Đạo diễn Phương rồi bò về phía của Trình Lạc.

[Cắn chết con bitch này đi!]

[Cứ thế nuốt luôn con bitch này chắc là tôi sẽ vui lắm đấy.]

[Hạt dưa chuẩn bị xong cả rồi.]

[Lầu trên ác độc quá rồi đấy, nói thế nào thì cũng là một mạng người…]

[Ở bên cạnh còn có Mặc Mặc nhà chúng tôi nữa kìa, Mặc Mặc tốt ghê, người đàn bà này đã như thế rồi mà vẫn còn bảo vệ cô ta.]

[Cắn chết con bitch này là được rồi, đừng động vào nam thần của chúng tôi.]

“…”

Bình luận ác ý vẫn đang tiếp tục tăng lên, hơn nữa đều đang mong chờ cự xà sẽ ăn tươi nuốt sống Trình Lạc.

Thế nhưng, cảnh tượng đẫm máu như trong tưởng tượng không hề diễn ra.

Chỉ thấy hai con cự xà một trái một phải chạy đến hai bên Trình Lạc, cúi người xuống, đưa cái đầu lên phía trước, dáng vẻ muốn nịnh nọt, lấy lòng.

Trình Lạc nhếch môi, ngón tay trắng nõn đặt lên lớp vảy rắn lành lạnh của Miên Miên và Dương Dương, tiện tay tay xoa xoa mấy cái rồi kéo tay của Thời Mặc đặt lên trên.

Thời Mặc còn đang lâm vào trạng thái ngơ ngác cảm nhận được độ ấm không giống với độ ấm của con người liền sợ tới mức giật mình, hai hàng lông mì dài khẽ run lên, con ngươi màu đen dần dần có độ ấm, ngay sau đó liền nhìn thẳng vào đôi mắt dọc thâm sâu của mãng xà.

Hơi thở của anh cứng lại, máu chảy ngược lên trên, nhịp tim tăng nhanh, sau đó duy trì tư thế đứng thẳng, không nhúc nhích thêm một chút nào nữa.

Mặt Trình Lạc không chút cảm xúc nói: “Sợ đến đờ người ra rồi.”

Đạo diễn Phương: “…”

Trợ lý: “…”

Kỹ sư: “…”

Mọi người: “…”

[Thần cmn sợ đứng hình luôn rồi!]

[Xong đời rồi, hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo tan tành mây khói rồi.]

[Thì ra anh là ảnh đế như vậy à…]

[Vậy nên rốt cuộc là ai cho anh cái gan để anh đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, đứng chắn ở trước mặt kỹ nữ Trình đấy?]

[Ha ha ha ha ha ha, tình huống sai sai à nha!]

[Hmm… Rốt cuộc tôi có nên báo cảnh sát không đây _(:з” ∠)_.]

[Đợi đã, chỉ có tôi là đang chú ý tới chuyện hai con mãng xà này đang nghe lời Trình Lạc sao?]

[Tôi cũng chú ý đến điểm này nè lầu trên!]

Có lời nhắc nhở này, tầm nhìn của mọi người mới chuyển từ trên người Thời Mặc sang người Trình Lạc.

Sắc mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, biểu cảm không chút lay động trước sự xuất hiện của cự xà, bàn tay lúc có lúc không v.uốt ve cái trán của chúng, đột nhiên Thời Mặc đứng ở bên cạnh nghiêng ngả đổ về phía của Trình Lạc.

Trình Lạc không hề động đậy, cô bình tĩnh vươn hai tay ra, vững vàng ôm lấy Thời Mặc đã ngất xỉu.

Mọi người: “…”

[Tan tành rồi, hình tượng ảnh đế hoàn toàn đổ vỡ tan tành rồi.]

[Lạnh lùng kiêu ngạo cái quần què ấy.]

[Chết lặng, ngất thật rồi kìa.]

[Yếu ớt nói một câu, sao tôi thấy kỹ nữ Trình hấp dẫn ghê ta_(:з” ∠)_. ]

[Tôi cũng… cảm thấy khá hấp dẫn đó.]

[Lầu trên đi khám lại mắt đi, người đàn bà này chính là kỹ nữ tâm cơ, chắc chắn là muốn quyến rũ nam thần của tôi đây mà.]

[Kỹ nữ Trình cút đi.]

[Bị bàn tay dơ bẩn của kỹ nữ Trình đụng vào rồi.]

[Không thể chịu được nữa rồi, cho dù tôi cũng ghét Trình Lạc, nhưng cũng đừng ác ý bôi đen như thế này chứ! Rõ ràng là Trình Lạc có lòng tốt đỡ Mặc Mặc mà.]

[Lầu trên đi khám lại mắt đi, rõ ràng là kỹ nữ Trình cố ý tiếp cận Mặc Mặc.]

[Fan của Thời Mặc hết thuốc cứu rồi, chặn bão bình luận.]

“…”

“Đạo diễn Phương, đưa anh ta về phòng trước đi.”

Nhìn thấy Thời Mặc trợn mắt ngất xỉu, Đạo diễn Phương đang ngã ngồi trên đất mới gật đầu, mãi một lúc sau mới được trợ lý đỡ loạng choạng đứng dậy. Ông ta lùi về sau vài bước, vẻ mặt vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào con cự xà.

Miên Miên và Dương Dương vẫn đang bò quanh người Trình Lạc, tranh nhau nịnh nọt, không hề có ý định tấn công bọn họ.

Chẳng lẽ hai con mãng xà này bị thuần phục rồi?

Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến Đạo diễn Phương nảy ra ý nghĩ này.

Ánh mắt Trình Lạc lướt qua người Đạo diễn Phương: “Đúng là bị tôi thuần phục rồi.”

Đạo diễn Phương giật mình, ánh mắt sợ hãi, người phụ nữ này… có thuật đọc tâm sao? Không thể nào, không thể nào, đây không phải tiểu thuyết huyền huyễn hiện đại, sao lại có người biết thuật đọc tâm được.

“Tiểu Lý, cậu… cậu đỡ Ảnh đế Thời về phòng đi.”

Trợ lý ngơ ngác gật đầu, hai tay khép chặt, cẩn thận di chuyển từng bước, vòng qua mãng xà đi đến bên cạnh Trình Lạc, nơm nớp lo sợ nhìn hai cái đầu rắn siêu to khổng lồ kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí một khiêng Thời Mặc lên vai.

“Xì!”

Đột nhiên có một tiếng kêu khiến trợ lý sợ phát run lên, bàn tay buông lỏng, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Thời Mặc vừa mới được cõng lên lưng lại bị anh ta thả xuống đất một cách nặng nề… ở bên cạnh con rắn.

Trình Lạc rũ mắt nhìn Thời Mặc, giọng điệu lười biếng: “Tỉnh rồi à?”

“Cô mau chạy đi, có rắn đấy.”

Sau khi Thời Mặc nói xong câu này theo phản xạ có điều kiện thì đầu anh vẹo một cái, lại lần nữa ngất xỉu ra đất, bất tỉnh nhân sự.

“…”

Ánh mắt của Đạo diễn Phương phức tạp, cũng quên mất sự sợ hãi, mãi một lúc sau mới nói ra một câu: “… Ảnh đế Thời thật là lương thiện.”

“…”

[Người cũng đã ngất rồi đạo diễn ơi, ông đừng có tâng bốc nữa.]

[Xong rồi, nam thần lạnh lùng đột nhiên trở thành thành đóa sen trắng yếu ớt rồi.]

[Mặc Mặc, anh cũng là người trải sự đời rồi mà!!!]

[Đã từng có người khui ra Mặc Mặc rất nhát gan, giờ xem ra quả nhiên là thật rồi.]

[Tôi không quan tâm!! Cho dù Mặc Mặc là boss nữ giả nam thì tôi cũng yêu ảnh.]

[Thần cmn boss nữ giả nam! Mặc của tôi đường đường là một trai tráng!! Cơ mà, nữ giả nam cũng khá là hợp đấy chứ _(:з” ∠)_! ]

[Đợi đã, trọng điểm của mấy người lại sai rồi!!!]

“…”

Bởi vì mãi không có ai truyền đạt mệnh lệnh vậy nên những nhân viên đã đến hiện trường từ sớm đều vây quanh sân, tụm ba tụm năm ngồi ở dưới bóng râm hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy đã giữa trưa lại cộng thêm việc Thời Mặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên đạo diễn chỉ có thể tạm dừng buổi livestream trước dự tính mấy tiếng, chuẩn bị đợi Thời Mặc tỉnh lại rồi lại tiếp tục.

Sau khi đỡ Thời Mặc vào trong biệt thự, hai con mãng xà đó cũng đi vào theo, đứng cả hai bên trái phải cửa lớn như thể hộ vệ, khiến cho những người khác không thể nào gần, đến cả thợ quay phim cũng không dám bước vào, chỉ đành tìm một tảng đá ở góc nào đấy rồi ngồi xuống, cảnh giác nhìn hai con cự xà đó.

Mặt trời giữa trưa càng ngày càng nóng rát, thợ quay phim vừa tháo mũ xuống quạt gió vừa đưa mắt quan sát tình hình bên kia, đột nhiên lại xuất hiện một chó một lợn đang từ từ đến gần mãng xà.

Thợ quay phim do dự vài giây, sau đó cầm máy ảnh lên bắt đầu quay.

Toàn Phong lắc cái đuôi bồng bềnh, ngẩng cao cái đầu uy phong lẫm liệt, đi đến trước mặt mãng xà, nó đập đập móng vuốt, ý bảo Miên Miên và Dương Dương cúi đầu xuống.

Miên Miên và Dương Dương cũng nghe lời thật, chậm rãi cúi cái đầu xuống.

“Gâu!” Toàn Phong ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngạo mạn.

Sau khi phiên dịch lại thì lời này là: Tao tới trước, tao là đại ca.

Hạt Dự Trữ cũng học theo dáng vẻ của đại ca, trợn cái mắt nhỏ như hạt đậu xanh: “Ỉn ỉn.”

Tao là anh hai của chúng mày, nếu như chúng mày mà không nghe lời đại ca tao, tao cắn cho!

Nói xong, cái mũi lợn hất lên.

Miên Miên và Dương Dương nghiêng nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng trò chuyện.

“Xì…” Đói rồi.

“Xì xì…” Tao cũng thế.

“Xì xì…” Ăn không?

“Xì…” Ăn đi.

Sau khi cả hai cùng gật đầu xong, cả hai con mãng xà đều nhìn thấy điểm tương đồng trong mắt của đối phương.

Cái đuôi của Toàn Phong run rẩy, lặng lẽ lùi về sau mấy bước: “Hạt Dự Trữ, mày có biết bây giờ mày phải làm gì không?”

Hạt Dự Trữ ủn ỉn hai tiếng, vẻ mặt mờ mịt.

“Gâu!!!”

Đại ca chạy trước, mày chạy sau! Kiếp sau làm anh em! Gâu!

Nguyện trên thiên đường không có cự xà!

Nói xong, Toàn Phong sải chân chạy về phía xa, trong nháy mắt, bóng chó đã biến mất ở nơi xa.

Hạt Dự Trữ: “…”

Tình anh em cái duma mày, nguyện trên thiên đường không có đại ca.

Khoé mắt của người thợ đang quay lại cảnh này run rẩy, tâm trạng phức tạp.

Vừa rồi… Có phải là con chó kia đã bán đứng người anh em của nó không thế? Nhưng không đúng, sao chó lại trở thành anh em với heo cảnh được!?

Cái sở thú này thực sự quá là kì lạ!!

*

Thời Mặc đã được đưa đến phòng khách ở trên tầng hai của biệt thự, hai tay của Tiểu Thanh Long chống cằm, chớp chớp mắt, bò đến trước giường của anh, lặng lẽ quan sát anh.

Nhóc có kí ức về Thời Mặc, đây có lẽ kí ức của Nhu Nhu còn sót lại.

Người tên Thời Mặc này là một người tốt, cho ăn, cho chơi, đến tối đi ngủ còn kể chuyện cho nhóc nghe, Tiểu Thanh Long không muốn nhớ lại, bởi vì những câu chuyện kia đều vô cùng kỳ quái.

Sau khi nhìn một lúc, Tiểu Thanh Long nhỏ giọng nói: “Long tổ, anh ta đúng là một tên đàn ông nhỏ.”

Trình Lạc đang ngồi trên ghế gấp quyển sách lại, ngước mắt nhìn qua: “Đàn ông nhỏ?”

“Không phải người bảo ta phải trở thành đại nam tử hán còn gì? Anh ta nhát gan như vậy thì là đàn ông nhỏ rồi còn gì.”

Thời Mặc vừa tỉnh lại đúng lúc nghe thấy những lời này, sau đó cực kỳ lý trí mà giữ yên lặng, tiếp tục giả vờ ngủ.

Trình Lạc cười nhẹ một tiếng, cưng chiều vu.ốt ve những sợi tóc mềm mại của Tiểu Thanh Long: “Ừm, ngươi nói có lý.”

“Xà xà đáng yêu như thế, tại sao anh ta lại sợ xà xà chứ?” Tiểu Thanh Long ngửa đầu hỏi Trình Lạc. Mặc dù thế giới này có rất nhiều thứ không thể hiểu được, thế nhưng Tiểu Thanh Long rất thích thế giới này, cũng rất thích các động vật ở thế giới này. Nhóc biết xà xà chỉ là có thân hình cực lớn thôi, nhưng mà, nhân loại mới là chúa tể của thế giới hiện tại, chúa tể thì sao lại sợ một loài rắn nhỏ bé chứ?

Trình Lạc do dự một chút rồi nói: “Điều này tương tự chuyện thỏ nhỏ tuy đáng yêu nhưng ăn lại rất ngon.”

Thời Mặc: “…”

Ví von kiểu quần què gì vậy hả trời, thỏ với rắn làm sao mà giống nhau được?!

Tiểu Thanh Long sáng tỏ: “Ta hiểu rồi.”

Thời Mặc: “…”

Nhóc hiểu cái quỷ ấy, nhóc hiểu cái gì mà hiểu rồi!

Hơn nữa, thỏ nhỏ đáng yêu thì còn hiểu được, còn con xà xà kia thì đáng yêu cái quỷ gì!

Thời Mặc cảm thấy bản thân không nên ở trên giường, anh nên ở dưới gầm giường thì hơn.

Chủ đề trò chuyện này quá kì lạ, Trình Lạc cũng quá kì lạ, con trai của Trình Lạc cũng quá là kì lạ!

Anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, rõ ràng không lâu trước đây Nhu Nhu chỉ mới biết gọi mẹ, sao bây giờ lại mồm mép lanh lợi vậy cơ chứ? Bình thường trẻ em một tuổi rưỡi có lượng từ vựng phong phú tới vậy sao?

Về vấn đề này, hai ngày trước Thời Mặc từng hỏi mẹ mình.

Mẹ anh trả lời: “Con hỏi mẹ? Năm tuổi con mới biết nói.”

Thời Mặc tỏ vẻ không tin: “Không phải mẹ vẫn luôn nói con là thiên tài một tuổi đã biết nói, ba tuổi đã biết võ sao?”

Mẹ anh nhìn anh bằng ánh mắt thương người thiểu năng trí tuệ: “Con trai ngốc của mẹ ơi, thử vận động bộ não sắp han gỉ đấy của con đi, con chẳng phải nam chính thiên tài trong tiểu thuyết, làm sao có thể thông minh như vậy được.”

Thời Mặc: “…”

Cũng đúng nhỉ, anh chỉ là một ảnh đế có chút gia cảnh, có chút tiền, có chút đẹp trai, có chút nổi tiếng thôi, sao có thể là nam chính bá đạo tổng tài ai ai cũng yêu, ai ai cũng mê đắm mê đuối chứ.

Ài, thấy mất mát quá.

Giờ đây…

Chẳng lẽ Nhu Nhu chính là nam chính trong truyền thuyết?

Thời Mặc nhắm mắt, suy nghĩ đã lệch đến mười ngàn tám trăm dặm rồi.

Trình Lạc thân là người có thể nghe được nội tâm của nhân loại đã sớm không nhịn được cười.

Đôi chân dài của cô vắt tréo, vô cùng hứng thú nhìn Thời Mặc đang nhắm mắt giả vờ ngất ở trên giường, ánh mắt ranh mãnh, bên môi ngờ ngợ nụ cười nhàn nhạt.

“Sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, không biết là Ảnh đế Thời Mặc có chút gia cảnh, có chút tiền, có chút đẹp trai, có chút nổi tiếng thích ăn cái gì, tôi còn tiện kêu người ta chuẩn bị.”

Thời Mặc: “…”

Thời Mặc: “…”

Thời Mặc: “……”

Vừa… vừa nãy anh lỡ miệng nói ra rồi à???

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.