Sau khi ăn cơm trưa xong, tổ chương trình mở một cuộc họp ở trong phòng.
Thời Mặc không dài dòng, trực tiếp đi vào vấn đề: “Về phương án xây lại sở thú, tôi đồng ý với ý kiến của Trình Lạc.”
“…???’’
Cmn, não bị úng nước thật rồi à?
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều dùng một ánh mắt như thể đang nhìn một vật điêu khắc sống để nhìn Thời Mặc.
Anh biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng chỉ ngồi yên lặng tại chỗ coi như không thấy gì.
“Anh Thời…’’ Kỹ sư không có chút cảm giác tồn tại nào giơ tay lên, yếu ớt nói: “Cho dù chúng tôi có đồng ý thì những công nhân ở ngoài kia cũng chưa chắc đã đồng ý…’’
Người ta đến đây là để kiếm tiền chứ có phải là đến để tìm chết đâu, chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ không đi dỡ cái lồng sư tử ấy ra.
Thời Mặc nhíu mày, nhìn về phía của Trình Lạc: “Anh ta nói đúng, bên phía công nhân phải làm thế nào?’’
Trình Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm tư, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Bọn họ không muốn đi dỡ thì các anh tự đi, phía hậu cần của tổ chương trình chắc là cũng có không ít người đâu nhỉ.”
Đạo diễn: “…’’
Tuyệt đối không ngờ tới người phụ nữ ác độc này sẽ nhắm tới người của tổ chương trình bọn họ.
Thấy mấy người bọn họ đều im lặng không nói gì, Trình Lạc cười nhạo: “Đừng nói với tôi là mấy người đàn ông đàn ang các anh đến cả cái lồng cũng không biết dỡ nhé.”
“…’’
“Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768495/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.