“Tôi đi lên trên đó xem sao.”
Sau khi nói một tiếng với Thời Mặc, Trình Lạc đứng dậy đi lên lầu.
Tiểu Thanh Long đã được ôm về phòng, hiện giờ đang nằm ở trên giường yếu ớt r.ên rỉ, mắt thấy Trình Lạc bước vào, ánh mắt càng thêm tủi thân.
“Long tổ…” Sau khi Tiểu Thanh Long yếu ớt gọi một tiếng xong lại tiếp tục ôm thùng nôn một trận nữa.
Trình Lạc cau mày, đi lên sờ trán của nhóc, có hơi nóng.
Tố Vãn đứng một bên nhàn nhạt nói: “Lúc nãy nó đã bị như này rồi, chỉ là thấy cô bận nên tôi không đi tìm cô.”
Trình Lạc hỏi Tố Vãn: “Đột nhiên bị như vậy à?”
Khóe miệng Tố Vãn khẽ giật giật, giọng điệu bất lực: “Nó nói là do học toán số mới vậy đó.”
Vừa nghe thấy hai chữ “toán số”, thân mình của Tiểu Thanh Long giật nảy lên, sắc mặt so với lúc trước còn nhợt nhạt hơn, sau đó tay ôm cái thùng nắm chặt, oẹ một tiếng lại nôn ra một bãi nước chua.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ sau lưng truyền tới, dáng người cao lớn của Thời Mặc dựa vào cạnh cửa, một tay đút túi, đôi mắt nhàn nhạt nhìn vào bên trong, nhẹ giọng hỏi: “Đi bệnh viện đi, xe của tôi đỗ ở bên dưới, có thể đưa nó đi.”
Trình Lạc liếc Tiểu Thanh Long, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Sau khi dặn dò Tố Vãn mấy câu xong, Trình Lạc lấy một cái áo từ trong tủ quần áo ra bọc Tiểu Thanh Long lại rồi bế nhóc lên. Tiểu Thanh Long ôm lấy cổ của Trình Lạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768498/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.