Đợi đến tối, Lạc Lạc được đưa trở lại phòng bệnh, trên người cô bé có thêm máy thở, còn có mấy cái ống linh tinh, những ống trong suốt đó nối dày đặc ở trên người cô bé khiến cho dáng hình vốn đã nhỏ yếu đó của cô bé càng thêm yếu ớt.
“Chị y tá ơi, Lạc Lạc không sao chứ ạ?” Tiểu Thanh Long thu lại tầm nhìn, thân thiện hỏi chị y tá.
Chị y tá vừa thay thuốc xong cho Lạc Lạc, lắc lắc đầu, ý cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Người đi rồi, sắc đêm cũng đã muộn.
Bệnh viện rất an tĩnh, tiếng tít tít của máy móc vang lên trong phòng bệnh.
Tiểu Thanh Long ngồi xếp bằng trên giường, chớp mắt nhìn Lạc Lạc.
Nửa ngày sau Lạc Lạc mới mở mắt: “Nhu Nhu, nhà em làm nghề gì vậy?”
“Chị tỉnh rồi à?” Hai mắt Tiểu Thanh Long sáng lên, vén chăn ra đi xuống giường, nhóc lôi cái ghế đến bên cạnh rồi nhảy lên, quan sát Lạc Lạc ở khoảng cách gần.
“Chị đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Cô bé nhìn qua: “ Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Nhà tôi mở sở thú.” Hai tay Tiểu Thanh Long ôm chân, cằm đặt trên đầu gối nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Lạc Lạc: “Có điều vừa mới bắt đầu sửa sang lại, không có nhiều động vật lắm.”
“Vậy cũng tốt…” Cách một lớp máy thở, giọng nói của cô bé mơ hồ không rõ: “Từ trước đến nay chị vẫn chưa đến sở thú lần nào…”
“Đợi sau khi chị ra viện tôi đưa chị đi, mẹ tôi còn nuôi một chú chó tên là Toàn Phong, lợi hại hơn Tiểu Ba nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768499/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.