🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phía chân trời đã hửng sáng.

Tiểu Thanh Long vẫn còn nhớ lời hứa với Lạc Lạc, vậy nên mới sáng sớm đã tỉnh dậy.

Hôm nay không có cảm giác mệt mỏi buồn nôn nữa rồi, Tiểu Thanh Long vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng rồi nhảy xuống giường, đưa tay lên lay cô bé, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, mau dậy thôi.”

Lạc Lạc mờ mờ mịt mịt mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Thanh Long đang đứng đó, trên mặt cô bé hiện lên một nụ cười: “Chào buổi sáng, Nhu Nhu.”

Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt từ khe hở lọt vào trong căn phòng, chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của Lạc Lạc tạo ra những nét đổ bóng chi tiết.

Hôm nay sắc mặt của Lạc Lạc đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, dưới đáy mắt dường như đã có lại ánh sáng, nụ cười nhàn nhạt bên môi như đè hết cả ánh mặt trời kiêu ngạo.

Một lúc sau, y tá đẩy cửa bước vào, sau khi kiểm tra cho Lạc Lạc xong, y tá kinh ngạc, vui mừng nói: “Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, Lạc Lạc giỏi quá.”

Nói xong liền xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé.

“Chị y tá…” Tiểu Thanh Long khẽ kéo góc áo của cô ấy: “Em có thể đưa Lạc Lạc ra ngoài đi chơi không? Đến chiều bọn em sẽ về ngay.”

“Được thì được đấy nhưng phải có người đi cùng.”

“Mẹ em sẽ đi cùng tụi em.”

Lời nói vừa dứt thì Trình Lạc từ bên ngoài bước vào.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần ống rộng, dưới chân là đôi giày cao gót khiến dáng chân của cô càng thêm thon dài xinh đẹp, mái tóc đen như mực được buộc lỏng, ngũ quan lạnh lùng tinh tế ấy như thể một miếng ngọc điêu khắc, đôi mắt dài hẹp kia hờ hững không có lấy bất kì một chút cảm xúc nào.

Khí thế của cô quá mạnh mẽ khiến cho y tá ngơ ngác mất vài giây, cứ đứng đơ ở đó nhìn cô chằm chằm mãi vẫn chưa hồi thần lại.

“Mẹ ơi!” Tiểu Thanh Long vui vẻ lao tới, ôm lấy chân của cô sau đó là một trận làm nũng điên cuồng: “Con có thể xuất viện chưa ạ?”

“Bác sĩ nói là được rồi.”

Tiểu Thanh Long nghe vậy thì ý cười nơi chân mày càng thêm sâu, lại chạy lên nắm lấy tay của Lạc Lạc: “Đây là Lạc Lạc, tối hôm qua bọn con đã hẹn với nhau là hôm nay sẽ đi sở thú, mẹ có thể đưa bọn con đi không?”

Cả người nhóc đều là nhiệt tình cùng ân cần, nhưng Trình Lạc bên này lại nhíu chặt mày.

Cô nhìn về phía Lạc Lạc, ở trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy cái chết đang ngày một đến gần cô bé.

Cô thu lại ánh mắt, lắc đầu: “Không được.”

Lạc Lạc nghe vậy liền thất vọng cụp mắt xuống.

Tiểu Thanh Long mếu môi, trông ánh mắt kia như thế sắp khóc đến nơi: “Tại sao lại không được ạ?”

“Mẹ, mẹ đưa bọn con đi xem đi mà.”

“Lạc Lạc đáng thương lắm, chị ấy còn chưa được đi sở thú bao giờ.”

“Đưa bọn con đi đi mà…”

Tiểu Thanh Long ở một bên vừa khóc lóc om sòm vừa lăn lộn tới lui, cô nhíu mày, khóe mắt quét qua, ánh mắt uy hiếp ấy lập tức khiến Tiểu Thanh Long ngừng làm loạn, ngoan ngoãn im lặng không dám động đậy.

“Bạn ấy bị bệnh rồi, không tiện ra ngoài.”

“Chị y tá nói không sao mà…”

 Không biết tại sao, y tá đột nhiên cảm thấy chột dạ, cắn răng nói: “Tình huống hôm nay rất tốt, ra ngoài đi lại có lợi ích cho việc hồi phục. Thực ra chúng tôi đã định đưa Lạc Lạc ra ngoài từ lâu rồi chỉ là công việc bận rộn quá, không tiện…”

Cô không nói gì.

Từ trong nội tâm của y tá, Trình Lạc đã hiểu ra toàn bộ quá trình của sự việc.

Lạc Lạc bị bố mẹ vứt bỏ ở dưới gầm cầu, lúc được người ta phát hiện ra thì đã hôn mê bất tỉnh, người đưa cô bé đến bệnh viện nhanh chóng biến mất, cho dù các bác sĩ điều động phóng viên, truyền thông thì vẫn không tìm thấy tin tức về bố mẹ của Lạc Lạc. Bởi vì Lạc Lạc ngoan ngoãn lại hiểu chuyện vậy nên các bác sĩ tự trả tiền cho Lạc Lạc ở lại bệnh viện, sau khi kiểm tra mới biết cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh hết sức phức tạp, xác suất rủi ro khi phẫu thuật rất lớn, các bác sĩ đều không dám tự mình làm chủ.

“Mẹ, con xin mẹ đấy…”

Má của nhóc đặt trên mu bàn tay của Trình Lạc, chớp chớp mắt nhìn cô.

Trong lòng cô bất lực, rút tay ra xoa cái đầu tóc mềm mại đó của nhóc nói: “ Chỉ lần này thôi.”

Nghe vậy, hai đứa trẻ bật cười vui vẻ

Y tá thay cho Lạc Lạc một chiếc váy màu hồng phấn, chiếc váy này là của các y tá trong bệnh viện tự mua cho bé, cơ thể gầy bé nhỏ con sau khi trải qua quá trình ăn diện cũng trở nên đáng yêu, ngây thơ như những đứa trẻ cùng trang lứa khác.

“Từ trước đến giờ mẹ chưa từng mua váy cho em.” Lạc Lạc yêu thích không buông mà sờ chiếc váy, ánh mắt sạch sẽ trong veo ấy khiến y tá im lặng.

“Dì ơi.” Lạc Lạc nhìn về phía Trình Lạc, nói: “Cảm ơn dì đã đưa Lạc Lạc ra ngoài chơi.”

Cô không nói gì

Cuối cùng đi giày, đeo một chiếc balo lên, lại chào tạm biệt Tiểu Ba xong hai đứa trẻ dắt tay nhau đi ra khỏi bệnh viện.

“Cô Trình Lạc.” Y tá gọi Trình Lạc lại

“Sao vậy?”

Cô ấy để thấp giọng gọi nói: “Tình huống của Lạc Lạc không quá khả quan…”

“Tôi biết…”

“Có khả năng không chống đỡ được đến tháng sau. Bé và Nhu Nhu chơi cùng nhau khá thân, nếu như có thể vui vẻ mà trải qua ngày hôm nay, với bé mà nói cũng coi như không còn tiếc nuối gì nữa.”

“Ừm.”

“Đây là số điện thoại của bệnh viện, có chuyện gì thì gọi vào đây.”

Trình Lạc cầm lấy tờ giấy, quay người rời đi.

Hôm nay cô lái xe tới đây, bế Tiểu Thanh Long lên ghế sau xong đến Lạc Lạc. Khi tay của Trình Lạc chạm vào Lạc Lạc, cô cảm nhận được sự căng thẳng và mất tự nhiên rất rõ ràng đến từ cô bé.

Cô bé ngồi vào ghế lái, vừa lái xe vừa quan sát Trình Lạc

Lạc Lạc sắp bốn tuổi rồi, thế nhưng lời nói và hành động của cô bé lại không giống những đứa trẻ cùng trang lứa khác, ánh mắt nhìn khắp tứ phía của cô bé vẫn luôn cẩn thận từng bị li từng tí một, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm phiền những người ở xung quanh vậy, đến cả vị trí đặt tay cũng rất cẩn thận, rất cảnh giác.

Nhưng bé rất ngoan, ngồi thẳng lưng không động đậy lấy một cái.

Trình Lạc thu lại ánh mắt: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, Lạc Lạc muốn ăn gì?”

Nghe thấy tiếng Trình Lạc hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc đột nhiên đỏ bừng. “Con ăn gì cũng được, Nhu Nhu muốn ăn gì?”

Vừa nói một quán KFC lướt qua trước mắt, Tiểu Thanh Long bắt được rất rõ ràng sự mong đợi nơi đáy mắt của Lạc Lạc.

“Mẹ ơi…” Tiểu Thanh Long bò lên phía trước: “Chúng ta đi quán KEC kia đi.”

“Là KFC.” Trình Lạc chỉnh lại, điều khiển vô lăng, trực tiếp lái vào bãi đỗ xe bên cạnh.

Hiện tại không phải giờ cao điểm, trong tiệm KFC cũng không có nhiều người, lúc Trình Lạc dẫn theo hai đứa trẻ đi vào, thoảng chốc dấy lên một trận bàn tán.

“Người đó có phải Trình Lạc không?”

“Chính là nữ minh tinh đã ly hôn 4 lần đấy á?”

“Hình như là cô ta”

“Hiện giờ thay đổi nhiều như vậy chắc là đi phẫu thuật rồi.”

“Có phẫu thuật hay không thì cũng vẫn thế…”

Mấy nữ sinh ở bàn bên tùy ý thảo luận, to giọng nói rõ to như thế sợ người khác không nghe thấy vậy.

Tiểu Thanh Long nắm chặt tay, buông Lạc Lạc ra đi qua bên đó, ngẩng đầu lên, dùng giọng sữa cảnh báo: “Mấy chị không được nói xấu mẹ em!”

Giọng nói của đứa trẻ không lớn nhưng lại thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mái tóc của đứa bé đen bóng, ngũ quan tinh tế, xinh đẹp lại đáng yêu không chịu nổi.

Mấy nữ sinh đó đều sững sờ, mãi vẫn chưa hồi lại thần.

“Mấy chị phải xin lỗi mẹ em.”

Biểu cảm của nhóc rất nghiêm túc, giọng nói kiên định, khiến cho mấy người đó câm nín, cuối cùng phải lẩm bẩm nói câu xin lỗi.

Tiểu Thanh Long hài lòng gật đầu: “Tục ngữ có câu, người trên cùng một chiếc thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, em tha thứ cho mấy chị đấy.”

Nói xong lại lắc lư chạy đến bên cạnh Lạc Lạc, lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.

“…”

Trình Lạc nhịn không được mỉm cười, quay người đi đến quầy phục vụ gọi món.

Xếp hàng cũng không lâu, cô rất kiên nhẫn đứng đợi, nghĩ đến dạ dày của Tiểu Thanh Long còn chưa khỏi hẳn thế là chỉ gọi một chiếc bánh ngọt kem mứt.

Thanh toán xong, đồ ăn cũng đã lấy thì đột nhiên Trình Lạc bị một người vỗ vai.

Cô quay đầu lại nhìn phát hiện là mấy nữ sinh lúc nãy

Bọn họ ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hai đứa trẻ lúc nãy chạy ra ngoài rồi…”

Trình Lạc nhíu mày, đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Tiểu Thanh Long và Lạc Lạc đâu.

“Chạy đến chỗ ngã tư bên kia rồi.”

Trình Lạc cầm đồ ăn vòng qua đám người rồi đuổi theo ra bên ngoài.

Trước mặt là ngựa xe như nước và biển người mênh mông, Trình Lạc nhắm mắt lại cảm nhận cẩn thận hơi thở của Tiểu Thanh Long, cuối cùng đi theo hơi thở đó liền nhìn thấy Tiểu Thanh Long đang ra sức bước hai cái chân ngắn ngủi chạy về phía trước.

Cô thở phào một hơi, bước lớn lên chỗ của Tiểu Thanh Long, túm nhóc lại rồi ôm lên: “Ngươi chạy cái gì mà chạy?”

“Lạc Lạc chạy mất rồi.” Tiểu Thanh Long thở hổn hển nói: “Ta đuổi theo không kịp.”

“Đừng lo lắng.” Trình Lạc an ủi Tiểu Thanh Long: “Để ta xem xem.”

Giác quan cảm nhận của cô xuyên qua dòng người, xuyên qua xe cộ, tiệm quán, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng nơi Lạc Lạc đang ở cách đó không xa.

Lạc Lạc khóc như mưa, khắp mặt đều là nước mắt, bởi vì chạy quá vội nên bị vấp ngã tận mấy lần, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy da, những giọt máu không ngừng chảy ra, đến cả chiếc váy màu hồng xinh xắn cũng bị bẩn lem luốc.

“Mẹ ơi mẹ đừng vứt bỏ con!”

Lạc Lạc nghẹn ngào, hô hấp ngày một nặng nề hơn.

“Lạc Lạc nghe lời, Lạc Lạc cũng không cần khám bệnh, Lạc Lạc chỉ cần mẹ thôi.” 

“Mẹ ơi con nhớ mẹ, mẹ đừng đi mà…”

Ở trước mặt cô bé, xe taxi ngày một xa dần.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau nhíu chặt mày, lầm bầm chửi rủa: “Con mẹ nó đúng thật đen đủi mà.”

Mẹ Lạc Lạc vâng vâng dạ dạ ngồi ở đằng trước, quanh mắt đã phiếm hồng, cô ta lôi kéo góc áo, không nhịn được nói: “Chồng à, không thì cho Lạc Lạc lên đây đi…”

“Cho lên cái rắm ý.” Anh ta lớn tiếng chửi mắng: “Cô xem hiện giờ nó mặc cái gì, tốt hơn nhiều so với chúng ta của lúc trước nữa, nghĩ thôi cũng biết nó sống cũng tốt lắm rồi.”

“Nhưng mà…”

“Bác tài, lái xe nhanh chút, chúng tôi vội lên xe.”

Tài xế tăng tốc hỏi: “Đứa trẻ chạy theo lúc nãy là con của hai người hả?”

Mẹ Lạc Lạc đang định nói thì bố Lạc Lạc đã hung tợn đấm cô ta một cái rồi cười híp mắt nói: “Đấy là con của em gái tôi, lúc trước nhờ chúng tôi chăm sóc, thế là nhận vợ tôi làm mẹ, lần này tôi đến dẫn về, ông nói xem đứa bé cũng không hiểu chuyện…”

“Đứa bé trông cũng đáng thương lắm, hai người có muốn xuống xe xem sao không?”

“Thôi kệ đi, tôi sợ bây giờ không đi thì càng không nỡ, làm phiền bác tài lái nhanh một chút.”

“…”

Thể lực của Lạc Lạc đã đến giới hạn, mắt nhìn chiếc taxi màu đỏ đã biến mất dưới đáy mắt, đầu gối mềm nhũn, cộp một tiếng ngã thẳng trên nền đất.

Tại sao mẹ lại không cần mình…

Có phải mình đã làm sai gì rồi không?

Lạc Lạc không biết, cô bé rất mờ mịt.

Lồng ngực rất đau, hô hấp ngày một bị cướp đi, cơ thể của cô bé bị người ta lật một vòng, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến cô bé cảm thấy chóng mặt 

“Lạc Lạc!” Tiểu Thanh Long lảo đảo đi tới trước mặt cô bé, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của cô bé, nước mắt lập tức rơi ra: “Lạc Lạc cậu đừng sợ. Mẹ, mẹ đưa chị đến bệnh viện ngay thôi.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, những người xung quanh đều dừng lại, đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía bên này.

Trình Lạc ôm Lạc Lạc lên, nhanh chóng lên xe, cuối cùng ôm nốt Tiểu Thanh Long lên xe xong liền giẫm chân ga phi thẳng về phía bệnh viện.

Cô biết không có tác dụng gì, sinh mệnh của Lạc Lạc chỉ còn lại 3 phút cuối cùng, thậm chí còn không chống đỡ nổi quãng đường đến bệnh viện này.

Nhưng biểu cảm của Tiểu Thanh Long quá đau buồn, nếu như cô không làm điều gì đó thì nội tâm của đứa bé này chắc chắn sẽ phải chịu một nỗi tổn thương rất lớn.

“Lạc Lạc, chị mau tỉnh lại, chúng ta sắp… sắp đến bệnh viện rồi.” Tiểu Thanh Long cắn chặt răng ngăn nước mắt lại, giọng nói non nớt run run.

“Nhu Nhu…”

Lồng ngực của Lạc Lạc dao động kịch liệt, cô bé dựa vào lưng ghế, bàn tay nhỏ bé bị Tiểu Thanh Long nắm thật chặt.

Ánh mặt của Lạc Lạc có chút mơ màng, đôi môi tím tái phun ra một câu nói đứt đoạn: “Chị nhìn thấy mẹ rồi…”

“Hu…”

“Mẹ đi rồi.”

“Chị yên tâm, đợi chị khoẻ lên…” Tiểu Thanh Long không có cách nào ngăn lại nước mắt của mình lại: “Đợi chị khoẻ lên tôi đưa chị đi tìm mẹ của chị.”

“Lạc Lạc không cần váy hoa…” Cô bé nói: “Cũng không cần ăn KFC, không cần đi trường mầm non, Lạc Lạc không cần gì cả…”

Cuối cùng cô bé nói: “Lạc Lạc chỉ cần mẹ…”

Cô bé còn quá nhỏ, không hiểu cái gì gọi là ruồng bỏ, thậm chí còn không hiểu ý nghĩa của cái chết, đến cả cảm giác ấm ức nơi lồng ngực gọi là buồn bã cũng không biết.

Ánh mắt của Trình Lạc lướt qua chiếc túi bên cạnh, ở bên trên hình ảnh biểu tượng của ông già KFC, Lạc Lạc vẫn chưa kịp ăn.

Đồng tử Lạc Lạc khẽ trầm, lôi hộp kem sắp tan ở trong đó ra ném cho Tiểu Thanh Long.

“Đút Lạc Lạc ăn đi.”

Tiểu Thanh Long vụng về mở nắp hộp ra, múc một thìa kem đưa đến bên miệng Lạc Lạc.

Cô bé lè lưỡi li.ếm một chút, kem dâu tây tan dần trên đầu lưỡi, lạnh đến tận trong tim cũng ngọt đến tận trong tim.

Khoé mắt Lạc Lạc mang theo ý cười, sự mờ mịt và sương mù tan đi: “ Ngon lắm. Cảm ơn em, Nhu Nhu.”

Cười xong, Lạc Lạc nhắm mắt lại: “Em có thể chăm sóc cho Tiểu Ba một ngày giúp chị được không? Chị hơi buồn ngủ rồi.”

Chóp mũi của nhóc đỏ ửng, nhẹ nhàng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau chăm sóc cho Tiểu Ba.”

“Được.” Lạc Lạc thở một hơi thật dài, giọng nói yếu dần: “Đợi ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem sở thú, đem theo cả Tiểu Ba, xem sư tử, xem hổ, xem…”

Bàn tay nhỏ bé của cô bé từ từ trượt xuống khỏi bàn tay của Tiểu Thanh Long, đôi mắt dần nhắm lại, cơ thể nghiêng nghiêng đổ về một bên, sau đó không còn động đậy thêm một cái nào nữa.

Hô hấp đã mất, tim đã ngừng đập.

Sinh mệnh chưa được bốn tuổi, còn chưa nở rộ đã héo tàn.

Trình Lạc nhìn thấy linh hồn màu trắng thoát khỏi cơ thể của cô bé, từ từ bay lên trời, hoá thành một thể với ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống đây.

Từ đó về sau, cô bé hoá thành mặt trời, không còn bị bất cứ một thứ gì ràng buộc nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.