Phía chân trời đã hửng sáng.
Tiểu Thanh Long vẫn còn nhớ lời hứa với Lạc Lạc, vậy nên mới sáng sớm đã tỉnh dậy.
Hôm nay không có cảm giác mệt mỏi buồn nôn nữa rồi, Tiểu Thanh Long vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng rồi nhảy xuống giường, đưa tay lên lay cô bé, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, mau dậy thôi.”
Lạc Lạc mờ mờ mịt mịt mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Thanh Long đang đứng đó, trên mặt cô bé hiện lên một nụ cười: “Chào buổi sáng, Nhu Nhu.”
Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt từ khe hở lọt vào trong căn phòng, chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của Lạc Lạc tạo ra những nét đổ bóng chi tiết.
Hôm nay sắc mặt của Lạc Lạc đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, dưới đáy mắt dường như đã có lại ánh sáng, nụ cười nhàn nhạt bên môi như đè hết cả ánh mặt trời kiêu ngạo.
Một lúc sau, y tá đẩy cửa bước vào, sau khi kiểm tra cho Lạc Lạc xong, y tá kinh ngạc, vui mừng nói: “Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, Lạc Lạc giỏi quá.”
Nói xong liền xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé.
“Chị y tá…” Tiểu Thanh Long khẽ kéo góc áo của cô ấy: “Em có thể đưa Lạc Lạc ra ngoài đi chơi không? Đến chiều bọn em sẽ về ngay.”
“Được thì được đấy nhưng phải có người đi cùng.”
“Mẹ em sẽ đi cùng tụi em.”
Lời nói vừa dứt thì Trình Lạc từ bên ngoài bước vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần ống rộng, dưới chân là đôi giày cao gót khiến dáng chân của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768500/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.